Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2995 - Chương 2995. Ngưng Luyện Tháp Phù Đồ Một Lần Nữa! Xuất Quan! Ngũ Táng Gia Tộc Nghĩ Nhiều! (2)

Chương 2995. Ngưng luyện tháp Phù Đồ một lần nữa! Xuất quan! Ngũ Táng gia tộc nghĩ nhiều! (2)
Chương 2995. Ngưng luyện tháp Phù Đồ một lần nữa! Xuất quan! Ngũ Táng gia tộc nghĩ nhiều! (2)

Một lần nữa ngưng luyện tháp Cửu Bảo Phù Đồ này, độ vững vàng của nó ít nhất đã gấp mười lần lúc đầu, dù là chống đỡ đòn đánh tinh thần của một tinh thần niệm sư cấp Giới Chủ cũng không thành vấn đề.

Vương Đằng cảm thấy cực kì hài lòng về tòa tháp Cửu Bảo Phù Đồ mình đã làm ra, âm thầm gật đầu nhẹ, có tháp Cửu Bảo Phù Đồ, thể tinh thần của hắn sẽ có được tầng bảo vệ tốt nhất.

Nếu đụng phải một tồn tại cấp Bất Hủ già mà không đứng đắn, dù sao thì tình cảnh tự mình đi động tay là ít càng thêm ít, có một vài võ giả cấp Vũ Trụ, cả một đời còn không gặp được một lần. Lần này hắn đụng phải, quả là còn “may mắn” hơn phần thưởng trúng một vạn đồng Hỗn Độn vô số lần.

Chỉ có thể nói, Hồn lão quái kia quá vô sỉ, hoàn toàn không để ý mặt mũi của cường giả, nếu đổi thành một cấp Bất Hủ tôn giả nào khác, đều sẽ không tới mức tự mình ra tay đánh Vương Đằng như vậy.

Nhưng chính Vương Đằng cũng chẳng ngờ, hắn đã biểu hiện ra yêu nghiệt bao nhiêu, lại khiến một cấp Bất Hủ tôn giả không nhịn được đích thân ra tay như vậy.

“Cũng nên ra ngoài rồi, không biết hiện tại hành tinh Ngũ Táng như thế nào?” Vương Đằng uống một viên đan dược, cả mặt lập tức hồng nhuận, đứng dậy hỏi: “Viên Cổn Cổn, ta bế quan mấy ngày rồi?”

“Mười ba ngày!” Viên Cổn Cổn mở miệng nói.

Vương Đằng đã bế quan được mười ba ngày, mấy ngày nay nó như bị nghẹn hỏng vậy, một câu cũng chẳng nói, sợ quấy rầy Vương Đằng tu dưỡng hồi phục thương tích.

“Thế mà đã mười ba ngày!” Vương Đằng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, thời gian của lần bế quan này không ngắn, rất ít khi hắn lại bế quan lâu như vậy.

“Ngươi cũng không nhìn xem lần này ngươi bị tổn thương nặng bao nhiêu, suýt chút nữa ta còn cho là ngươi phải chết rồi.” Viên Cổn Cổn tức giận nói.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chưa từng nghe qua câu này à, người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm, người như ta, chắc chắn sẽ sống dai hơn bất cứ kẻ nào.” Vương Đằng cười ha ha nói.

“...” Viên Cổn Cổn.

Vãi cả tai họa di ngàn năm!

Nó cũng không biết nên nói Vương Đằng da mặt dày, hay nên nói hắn còn biết tự nhận thức, biết mình là một tai họa.

“Hay là sau này ngươi kiềm chế một chút đi, đụng phải tồn tại cấp Bất Hủ, dù thế nào cũng không nên cứng rắn nữa, nên nhận sợ thì nhận sợ, không mất mặt.”

Cuối cùng Viên Cổn Cổn vẫn thở dài, nhịn không được mà nói.

“Khi nào nên nhận sợ thì chắc chắn ta sẽ nhận, dù sao ta cũng rất sợ chết. Nhưng rõ ràng, chuyện lần này không phải chỉ cần nhận sợ là giải quyết xong, ngay từ đầu đối phương đã muốn giết ta, có nhận cũng vô dụng.” Vẻ mặt Vương Đằng nghiêm túc, lắc đầu nói.

“Dù sao Hắc Sơn vương tộc là một chủng tộc đỉnh cao vũ trụ, chỉ không ngờ chúng lại vô sỉ như vậy.” Viên Cổn Cổn cũng biết điều này, trong lòng vô cùng tức giận, không khỏi chửi bới: “Nhỏ mọn như thế, ta thẳng thừng nguyền rủa cho con cháu đời sau của bọn họ không có lỗ đít.”

“Phụt!” Suýt chút nữa Vương Đằng cười phụt ra.

Thế hệ đời sau không có lỗ đít, thật lòng thì lời nguyền này nghe hơi cay độc, vậy mà nó cũng nghĩ ra được.

“Yên tâm đi, sớm muộn ta cũng phải tính toán món nợ này với họ.” Vương Đằng nói.

Viên Cổn Cổn nghe vậy không khỏi hơi chần chờ, lúc đầu nó còn muốn nói mình thực sự không nên trêu vào Hắc Sơn vương tộc kia, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó của Vương Đằng, biết rằng có thuyết phục cũng vô dụng, không cần nhiều lời nữa.

Huống chi việc này quả thực rất đáng giận, đối phương khinh người quá đáng, ngay cả nó cũng không nhìn nổi.

Thật ra với độ yêu nghiệt của Vương Đằng, trong tương lai, cũng không phải hoàn toàn không thể lấy cứng đối cứng với Hắc Sơn vương tộc.

“Đúng rồi, khoảng thời gian ngươi đang bế quan, đã có một chuyện rất ly kỳ xảy ra.”

Lúc này, đột nhiên Viên Cổn Cổn nghĩ đến cái gì, vội vàng nói.

“Chuyện gì?” Gương mặt của Vương Đằng khôi phục vẻ bình thường, tò mò hỏi.

“Một hạm đội của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu bị hủy diệt, có người phát hiện xác phi thuyền của bọn họ trong vũ trụ, nếu suy đoán dựa theo khoảng cách, ta nghĩ rằng kia chính là hạm đội rời đi từ hành tinh Ngũ Táng.” Viên Cổn Cổn nói.

“Cái gì?” Vương Đằng không khỏi vô cùng kinh hãi, khó có thể tin: “Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật, rất nhiều người phát hiện xác của đoàn tàu chiến, phía trên lại có ký hiệu đặc biệt duy nhất của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, hơn nữa… Được rồi, ngươi vẫn nên tự đi xem đi, xem xong sẽ biết thật hay giả.” Viên Cổn Cổn nói, không khỏi lắc đầu, tay nhỏ vung lên.

Một vầng sáng hiện lên, rõ ràng trong đó là một vùng trời sao trông như tranh cảnh, hiện lên cực kì rõ ràng trước mặt Vương Đằng.

“Cảnh tượng này...” Bỗng nhiên, đồng tử trong mắt Vương Đằng co rụt lại.

Như những gì hắn thấy, quả thực hình ảnh này còn đáng sợ hơn đống hoang tàn ở hành tinh Ngũ Táng do hồn lão quái tạo ra sau lần động tay kia.

Rốt cuộc ở vùng tinh không này đã xảy ra chuyện gì?

“Ly kỳ chứ?” Viên Cổn Cổn cười nói.

“Chẳng lẽ đây là do tồn tại trên cả cấp Bất Hủ ra tay?” Vương Đằng kinh ngạc trong lòng, nghi ngờ nói.

“Ta cũng đoán như thế.” Viên Cổn Cổn nói: “Nếu là thật, Hồn lão quái kia đoán chừng cũng lạnh rồi.”

“Việc này…” Vương Đằng hơi ngạc nhiên, nói ra: “Hẳn là không thể nào, sao một cấp Bất Hủ tôn giả lại chết dễ dàng như vậy được.”

“Vẫn chưa nói chắc chắn được, chúng ta không đoán được thủ đoạn của một tồn tại Chân Thần đâu, mặc dù cấp Bất Hủ có tiếng là bất hủ bất diệt, nhưng nếu là do tồn tại Chân Thần đích thân ra tay, vẫn sẽ bị diệt sạch như bình thường.” Viên Cổn Cổn nói.

“Mẹ nó, nếu hắn chết, ta tìm người báo thù ở đâu đây!” Vương Đằng lập tức hét lớn.

“Không phải mất đi một kẻ địch là cấp Bất Hủ tôn giả sẽ tốt hơn à?” Viên Cổn Cổn không biết nói gì.

“Tốt hơn chỗ nào, người khác ra tay sao có thể thoải mái hơn tự mình báo thù được.” Vương Đằng lắc đầu nói.

Hết chương 2995.
Bình Luận (0)
Comment