Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3001 - Chương 3001. Tặng Người Đẹp Lại Tặng Bảo Vật! (4)

Chương 3001. Tặng người đẹp lại tặng bảo vật! (4)
Chương 3001. Tặng người đẹp lại tặng bảo vật! (4)

Mọi người thấy dáng vẻ này của hắn không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ thiên kiêu ngay cả cấp Bất Hủ tôn giả cũng dám cứng này lại cảm thấy khó xử vì chuyện như vậy.

Bọn họ cảm thấy hình như bản thân đã phát hiện ra nhược điểm của Nghị viên Vương Đằng này, trong lòng không khỏi cười thầm.

Có nhược điểm thì tốt!

Xem ra phương châm của bọn họ là chính xác, nên để đám người Y Táng Tâm Nặc tiếp tục tiếp xúc với hắn nhiều hơn.

“Ngoài ra, để cảm ơn sự giúp đỡ của Nghị viên Vương Đằng đối với hành tinh Ngũ Táng chúng ta, chúng ta định mở chỗ cất kho báu của hành tinh Ngũ Táng, để ngươi chọn ba bảo vật!” Hoành Táng Bác nói.

“Để ta chọn ba bảo vật!” Vương Đằng sửng sốt, không ngờ còn có chuyện tốt này.

Lúc trước hắn giao hẹn với gia tộc Ngũ Táng, chỉ cần giúp đám người Hoành Táng Mạc an toàn trở về từ đất tổ Ngũ Táng, thì có thể có được một nửa Ngũ Táng lệnh và một trăm đồng Hỗn Độn. Mấy gia chủ của gia tộc Ngũ Táng đã đổi những thứ này cho hắn rồi.

Bây giờ lại còn muốn tặng bảo vật, gia tộc Ngũ Táng là chê tặng vẫn chưa đủ à.

Xem ra trải qua trận chiến lúc trước, mức độ coi trọng của hành tinh Ngũ Táng đối với hắn còn vượt qua dự tính của hắn.

“Vương Đằng, gia tộc Ngũ Táng này vừa tặng người đẹp vừa tặng bảo vật để lôi kéo ngươi, đúng là không thấy tiếc.” Viên Cổn Cổn cảm thán.

“Hết cách, ta xuất sắc quá mà.” Vương Đằng lắc đầu, vô cùng cảm thán, nói trong lòng: “Nhưng loại chuyện tốt này, đương nhiên phải tiếp nhận rồi.”

“…” Viên Cổn Cổn.

“Như vậy thì ngại lắm!” Vương Đằng không để ý nó, nhìn mấy lão tổ của gia tộc Ngũ Táng, hơi ngại ngùng nói: “Thực ra ta cũng không làm gì cả, là Nghị viên quản giáo của hành tinh Ngũ Táng, giúp đỡ hành tinh Ngũ Táng cũng coi như là chuyện trong bổn phận của ta.”

“Nghị viên Vương Đằng có thể nói như vậy thật sự khiến chúng ta rất cảm động. Nhưng xin đừng từ chối, đây là tấm lòng của chúng ta, xin hãy đi theo chúng ta đi.” Đám người Hoành Táng Bác đứng dậy, nói.

“Chao ôi, đúng là khách sáo quá, đúng là khách sáo quá. Nhưng nếu mấy tiền bối đã nói như vậy, có câu trưởng bối thưởng không dám từ chối, vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh.” Vương Đằng cũng đứng dậy theo, cười ha ha nói.

“Giả tạo!” Đám người Hoành Táng Mạc không khỏi chế nhạo trong lòng.

Đám người Y Táng Tâm Nặc cũng không khỏi dở khóc dở cười. Đại ca Vương Đằng, không ngờ ngươi lại là như vậy.

Mấy lão tổ Hoành Táng Bác lại rất vui vẻ, Vương Đằng bằng lòng tiếp nhận quà tặng của bọn họ, chứng tỏ có ý chung sống hữu nghị với gia tộc Ngũ Táng bọn họ. Đây là chuyện không thể tốt hơn, mục đích của bọn họ cũng coi như đã đạt được rồi.

“Không biết gia tộc Ngũ Táng có những bảo vật gì?” Viên Cổn Cổn hơi tò mò.

“Đi xem là biết thôi, đợi lát giám định giúp ta, gặp đồ tốt gì thì thông báo cho ta ngay.” Vương Đằng cũng vô cùng tò mò, lập tức căn dặn Viên Cổn Cổn.

“Được, cứ giao cho ta.” Viên Cổn Cổn cười he he nói.

Sau đó, mọi người đã dẫn Vương Đằng bay về phía khu vực tòa nhà trung tâm của gia tộc Ngũ Táng.

Với tốc độ của bọn họ tất nhiên rất nhanh đã đến điểm đích.

Bọn họ vượt qua tòa nhà san sát, đến một kiến trúc kiểu lâu đài ở chỗ trung tâm nhất, trực tiếp tiến vào trong.

Trong lâu đài này không có võ giả canh gác gì, nhưng lúc Vương Đằng liếc nhìn xung quanh lại thấy không ít chùm sáng nguyên lực mạnh mẽ, trông độ mạnh yếu của ánh sáng thì ít nhất cũng là tồn tại cấp Giới Chủ, hơn nữa không chỉ có một.

Ánh mắt của hắn khẽ động, trong lòng hơi ngạc nhiên, tình hình bên trong của gia tộc Ngũ Táng quả thật không tệ, trên chiến lúc trước chưa hề điều động hết tất cả võ giả cấp Giới Chủ.

Đám người Hoành Táng Bác cũng đang âm thầm quan sát Vương Đằng, thấy ánh mắt hắn quét nhìn xung quanh, dừng lại ở mấy chỗ, bọn họ đã biết chắc chắn hắn đã nhìn ra điều gì đó, trong lòng càng cảm thán hơn. Nghị viên Vương Đằng này quả thật không phải người tầm thường, ngay cả chỗ ẩn núp của võ giả cấp Giới Chủ cũng có thể phát hiện.

Hắn có thể giết chết sự tồn tại cấp Giới Chủ không phải chỉ là ngẫu nhiên!

Hoành Táng Bác vung tay, một cánh cửa lớn vừa dày vừa nặng chậm rãi mở ra trong tiếng vang ầm ầm, sau đó làm động tác mời. “Nghị viên Vương Đằng, mời!”

Vương Đằng gật đầu, sau đó bọn họ bước vào trong cửa lớn, bảo vật rực rỡ muôn màu lập tức xuất hiện trong mắt của hắn, ánh sáng các loại bảo vật tỏa ra cực kỳ sáng chói, khiến người lóa mắt.

Vừa nãy lúc ở ngoài cửa hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng gì, nhưng bước vào cửa lớn, ánh sáng này lập tức xuất hiện ở trước mắt, chứng tỏ trong chỗ cất kho báu này chắc chắn có khắc phù văn có thể che giấu khí tức và ánh sáng của bảo vật.

Hắn không khỏi quay đầu nhìn bức tường xung quanh, quả nhiên thấy bên trên có rất nhiều phù văn, hơn nữa hắn vừa nhìn đã có thể nhìn ra những phù văn kia đều có hiệu quả che giấu.

“Nghị viên Vương Đằng cũng có xem qua phù văn sao?” Hoành Táng Bác tò mò hỏi.

“Có xem qua đôi chút.” Vương Đằng nói.

Đám người Hoành Táng Bác hơi bất ngờ, trong tài liệu của Vương Đằng, bọn họ biết Nghị viên Vương Đằng này là một Tông sư Đan đạo, không ngờ ngay cả phù văn cũng có hiểu biết. Lẽ nào đây chính là thế giới của thiên tài? Chỉ là không biết trình độ phù văn của hắn thế nào?

Thấy Vương Đằng không nói, bọn họ cũng không hỏi nhiều, biết hắn yêu nghiệt là được rồi, cái khác không quan trọng.

“Bảo vật của gia tộc Ngũ Táng ta đều ở đây cả, Nghị viên Vương Đằng có thể chọn lựa thật kỹ, chọn xong thì nói với chúng ta là được.” Hoành Táng Bác chỉ bảo vật trong chỗ cất kho báu, vô cùng hào phóng, cười nói.

“Bất kỳ ba món nào sao?” Mắt Vương Đằng hơi phát sáng, hỏi.

“Đúng vậy!” Hoành Táng Bác vuốt râu hoa râm của mình, gật đầu nói.

Ba bảo vật thôi, bảo vật của gia tộc Ngũ Táng bọn họ nhiều cỡ nào, chỉ ba bảo vật cỏn con không đáng khiến hắn đau lòng, tất nhiên rất hào phóng.

Hết chương 3001.
Bình Luận (0)
Comment