“Vậy ta không khách sáo nữa.” Vương Đằng hơi kích động. Vừa nãy hắn nhìn lướt qua, đồ tốt ở đây không hề ít, phải lựa chọn thật kỹ, không chọn đồ tốt nhất thì đúng là có lỗi với sự hào phóng của gia tộc Ngũ Táng.
Chỗ cất kho báu này vô cùng rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối, sau khi Vương Đằng bước vào trong đã đi tới chỗ sâu nhất, những bảo vật bên ngoài kia cũng không nhìn một cái.
Chỉ trong chớp mắt, bóng người của hắn đã biến mất ở giữa các kệ.
Đám người Hoành Táng Bác nhìn bóng lưng của hắn biến mất, bật cười. “Mặc dù Nghị viên Vương Đằng này có bối cảnh mạnh mẽ, nhưng cũng không ngăn được sự hấp dẫn của bảo vật.”
“Ha ha, những thứ này đều là bảo vật gia tộc Ngũ Táng chúng ta thu thập nhiều năm, đừng nói võ giả cấp Vũ Trụ, cho dù là võ giả cấp Giới Chủ, thậm chí võ giả cấp Bất Hủ vào đây cũng phải động lòng.” Lão tổ của gia tộc Thủ Táng Thủ Táng Đà vô cùng tự phụ cười nói.
“Tất nhiên rồi.” Mấy lão tổ của gia tộc Ngũ Táng khác cũng vô cùng tự đắc, bật cười.
Đám người Hoành Táng Xuyên nhìn bảo vật trước mặt, đều không nhịn được hơi hoa mắt, ngay cả bọn họ cũng rất ít được vào đây, Vương Đằng này đúng là vận may cứt chó.
Đám võ giả thế hệ trẻ Hoành Táng Mạc, Quy Táng Viêm lại càng là đến cũng chưa từng đến, lúc này mắt đã hoa cả lên rồi, trong lòng có đủ loại ngưỡng mộ đố kỵ căm hận.
“Các lão tổ, chúng ta làm như vậy thật sự đáng sao?” Hoành Táng Xuyên không khỏi truyền âm hỏi.
“Đừng để ý những lợi ích nhỏ trước mắt này. Nghị viên Vương Đằng này chắc chắn đáng để chúng ta đầu tư mạnh, hạm đội kia của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu bị tiêu diệt chắc chắn là cường giả sau lưng hắn làm. Cường giả cấp bậc đó, gia tộc Ngũ Táng chúng ta không chọc vào nổi, tất nhiên phải lôi kéo cho tốt. Mà Nghị viên Vương Đằng này chính là một thời cơ, hơn nữa thiên phú của bản thân hắn đã vô cùng mạnh mẽ, tương lai đáng mong đợi. Các ngươi là người cầm lái của gia tộc Ngũ Táng, phải biến nhìn xa.” Đám người Hoành Táng Bác không hề thân thiện dễ gần khi ở trước mặt mấy gia chủ Hoành Táng Xuyên, lúc này hoàn toàn là nghiêm mặt, hờ hững nói.
“Vâng!” Đám người Hoành Táng Xuyên lập tức cung kính đáp.
Nghe vậy trong lòng đám võ giả thế hệ trẻ Hoành Táng Mạc vô cùng bất đắc dĩ, quả nhiên lão tổ rất coi trọng Vương Đằng, bọn họ đừng hòng trở mình nữa.
“Chỉ là không biết hắn có thể chọn được loại bảo vật thế nào? Ta lại vô cùng tò mò đối với mắt nhìn của hắn.” Y Táng Chiêu nói.
Người của gia tộc Ngũ Táng đều rất tò mò, có quá nhiều bảo vật bên trong kho tàng, mà nhiều bảo vật cực phẩm được giấu ở những nơi sâu nhất hoặc ở những chỗ kín đáo nhất, nếu không có con mắt tinh đời nhất định thì tuyệt đối không thể tìm ra.
Đó cũng là lý do vì sao mấy vị lão tổ của gia tộc Ngũ Táng lại đồng ý cho Vương Đằng tùy ý chọn lựa!
Muốn tìm được bảo vật đáng giá nhất trong kho tàng này ư, khó có khả năng lắm.
“Nghe nói vị Nghị viên Vương Đằng này còn là một vị tầm quặng sư, bản lĩnh tìm quặng mỏ cực kỳ cao siêu, cộng thêm là một nhà thám hiểm tinh không, kiến thức cũng phải tương đối dày dặn, nói vậy chắc con mắt cũng không kém đâu.” Hoàng Táng Bác cười nói.
“Thân phận nhà thám hiểm tinh không là hắn nói đại khi đóng giả Hàn Chú, không biết thật giả thế nào.” Hoàng Táng Xuyên nói.
“Bất kể là thật hay giả thì nhãn lực và kiến thức đều không phải giả, nếu không đời nào lại tìm thấy những khoảng thạch quý giá kia.” Y Táng Bạch nói.
“Cũng đúng.” Hoàng Táng Xuyên gật đầu.
“Vậy mới làm người ta tò mò, không biết rốt cuộc hắn có thể tìm được loại bảo vật nào?” Quy Táng Linh nhìn sâu vào kho báu rồi nói.
“Vậy chúng ta chỉ còn cách mỏi mắt chờ mong thôi.” Y Táng Chiêu cười nói.
Hoàng Táng Bác vung tay lên, một màn sáng xuất hiện, trong đó hiện rõ bóng hình Vương Đằng.
Trong lúc các vị lão tổ của gia tộc Ngũ Táng thảo luận thì mấy người Hoàng Táng Mạc và Quy Táng Viêm cũng không kiềm được xì xào trò chuyện.
Vương Đằng quá đỗi chói mắt, mỗi hành động mỗi sự kiện đều sẽ thu hút sự chú ý của những thiên niêu trẻ tuổi và khiến họ không thể ngừng thảo luận về nó.
Ba cô gái Y Táng Tâm Nặc, Thủ Táng Thải Vân và thậm chí cả Quy Táng Thù cũng âm thầm đấu đá nhau, mặt ngoài cười nói thơn thớt mà đều ngấm ngầm cảnh giác đối phương.
...
Sâu bên trong kho báu Ngũ Táng, Vương Đằng mở ‘đôi mắt Chân Thị’, vừa rà quét bốn phía vừa đi chầm chậm tiến vào sâu bên trong, miệng không ngừng tấm tắc
“Ồ cái này không tồi, cái kia cũng tốt, còn cái này nữa... Mẹ ôi, gia tộc Ngũ Táng giàu vãi nồi, toàn là đồ ngon cả, muốn hốt hết quá.”
Vương Đằng thật sự hoa cả mắt, đáy mắt không khỏi dâng lên sự thèm thuồng, ngón tay mấp máy, phải dùng ý chí lực mạnh mẽ lắm mới khống chế được ham muốn của mình.
Đi vào kho tàng này mà chỉ có thể lấy ra ba món bảo vật, quả đúng là thử thách lòng người mà.
“Vương Đằng, ở đây có nhiều đồ xịn quá.” Viên Cổn Cổn cũng thốt lên tiếng trầm trồ, khả năng quét hình của nó không kém so với Vương Đằng, lại thêm lượng lớn tri thức được tích trữ giúp nó gần như chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ để nhận ra giá trị của bảo vật đó.
Nếu không phải tình huống không cho phép thì chắc nó cũng y như Vương Đằng, muốn khoắng sạch sẽ chỗ bảo vật này cầm về.
Hai người họ như hai con chuột béo chiếm giữ được kho gạo vừa mới gặt, đời nào chịu đựng được.
Nhưng chung quy Vương Đằng vẫn không động tay không chân, mối quan hệ giữa hắn và gia tộc Ngũ Táng đã đi vào quỹ đạo, đang trong thời kỳ tuần trăng mật, làm sao có thể làm ra loại chuyện cướp sạch kho báu của người ta.
“Khụ khụ!” Vương Đằng húng hắng ho khan, sắc mặt khôi phục vẻ nghiêm túc, quan sát xung quanh.
Bảo vật ở đây bao gồm các loại khoáng thạch quý giá, nguyên hạch tinh thú các thuộc tính khác nhau, tinh cốt, còn có các loại linh vật hiếm có, thậm chí cả những vũ khí đủ mọi hình thức khác nhau.