Vương Đằng gật đầu, ánh mắt lóe lên mấy lần, khóe miệng bất chợt cong lên.
Từ cái kia chấn động sự đáng sợ đến xem, tuyệt đối có thể uy hiếp được tồn tại cấp Giới Chủ, về phần tồn tại cấp Bất Hủ, còn phải đợi bàn bạc.
Trước đó nếu hắn có một vật thế này, cũng không đến mức bị Hồn lão quái ép thảm như vậy.
Hơn nữa Vương Đằng cảm thấy da thú này hình như có thể sử dụng lâu dài, không phải sử dụng một lần là hoàn toàn báo hỏng.
Tấm da thú này vô cùng bền chắc, rất khó bị phá hủy, tinh thú sở thuộc của nó nhất định là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.
Vương Đằng lại nghiên cứu da thú trong chốc lát, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Vương Đằng đại ca, ngươi bận xong chưa, đi ra ăn chút gì đi, mấy ngày rồi ngươi chưa ăn gì đó.” Y Táng Tâm Nặc ở ngoài cửa nói.
“Cũng được, quả thật ta có hơi đói bụng.” Ánh mắt Vương Đằng loé lên, mở cửa, đi ra ngoài.
Y Táng Tâm Nặc nhìn thấy Vương Đằng, mỉm cười, nói: “Ta tự mình làm vài món ngon của hành tinh Ngũ Táng, Vương Đằng đại ca, ngươi phải nếm thử kỹ đó.”
“Ô, thế mà là tự ngươi làm? !” Vương Đằng hơi kinh ngạc.
“Đúng thế, từ nhỏ ta đã tương đối thấy hứng thú với các món ăn ngon, cho nên cũng học vài kỹ năng linh trù, bây giờ đã là Đại sư linh trù rồi đó.” Y Táng Tâm Nặc tương đối tự đắc nói.
“Vậy ta phải nếm thử kỹ càng một phen rồi.” Vương Đằng cười nói.
Linh thực Đại sư linh trù làm ra tự nhiên không thể so sánh với Tông sư linh trù hắn, nhưng hắn cũng không thể đả kích đối phương.
Đến phòng khách, một bàn món ngon thơm ngào ngạt đã được bưng lên, hai người Thủ Táng Thải Vân và Quy Táng Thù đã sớm chờ tại bàn, vừa thấy Vương Đằng đến, liền đứng dậy cười chào hỏi: “Vương Đằng đại ca, mau tới ăn, chị Tâm Nặc làm rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ chờ ngươi.”
“Mọi người đều ở đây à!” Vương Đằng gật đầu cười, đi qua ngồi xuống một chỗ trống.
Y Táng Tâm Nặc cũng theo đó ngồi xuống.
Mấy người cười cười nói nói bắt đầu ăn cơm.
Không thể không thừa nhận, món ngon Y Táng Tâm Nặc làm ra quả thật không tệ, đã đạt đến trình độ cấp Đại sư, hơn nữa so với Đại sư linh trù bình thường còn ngon hơn không ít, có thể thấy được trình độ của nàng quả thực bất phàm.
Sau khi ăn, Vương Đằng lại trở về phòng.
“Vương Đằng, bọn họ muốn xác nhận cái gì hả?” Bóng người Viên Cổn Cổn hiện ra, hỏi.
“Ừm, người gia tộc Ngũ Táng hẳn đã đến trên tinh cầu kia thăm dò, chắc là muốn xem xem có liên quan gì tới ta không.” Vương Đằng suy đoán nói.
“Sao bọn họ lại cảm thấy có liên quan tới ngươi?” Viên Cổn Cổn cau mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Đây có gì, bây giờ ước chừng hành tinh Ngũ Táng cũng chỉ một dị số như ta, bất kể thế nào, bọn họ chắc chắn đều phải xem thử.” Vương Đằng nói.
“Nói vậy cũng có đạo lý, xem ra ngươi rất tự biết mình nha.” Viên Cổn Cổn gật đầu, trêu ghẹo nói.
“Ở hành tinh Ngũ Táng quá cản trở, hiện giờ hành tinh Ngũ Táng đã thừa nhận thân phận của ta, ta cũng nên rời đi!” Vương Đằng nghiêm mặt nói.
“Trước đó, hình như phải báo cáo cho hội Trọng tài học viện chứ.” Viên Cổn Cổn nói.
“Giao cho ngươi, thêm mắm dặm muối nói rõ ràng chuyện xảy ra bên này.” Vương Đằng nói.
“Lại ném cho ta?” Viên Cổn Cổn trợn trắng mắt, cạn lời nói.
“Đương nhiên phải giao cho ngươi rồi.” Vương Đằng cười hì hì, vuốt cằm nói: “Nhớ báo cáo chuyện của Hắc Sơn vương tộc, ta có bao nhiêu thảm thì nói bấy nhiêu, một võ giả cấp Bất Hủ công kích ta, suýt nữa đã khiến ta bỏ mình, dù vậy, cuối cùng cũng bị thương rất nặng, đến nay còn chưa khỏi hẳn...”
Bla bla nói một đống, cuối cùng tổng kết lại nói: “Nói tóm lại, phải để học viện đòi lại công bằng cho ta.”
“...” Ánh mắt Viên Cổn Cổn quỷ dị nhìn qua Vương Đằng, chưa bao giờ thấy qua người vô sỉ như thế, trong lòng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta đã biết.”
Nó đang định biến mất, đi viết báo cáo cho Vương Đằng, đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng.
“Sao thế?” Vương Đằng ngạc nhiên hỏi.
“Vương Đằng, có người của công ty vũ trụ hư cấu liên lạc với ngươi.” Viên Cổn Cổn kinh ngạc nói.
“Người của công ty vũ trụ hư cấu?” Vương Đằng sững sốt, nói: “Ta nhớ ở trận chiến thiên tài tranh bá tại đế quốc Đại Càn lần trước, bọn họ đã nói là muốn ký hợp đồng, về sau lại không có tin tức, hiện tại sao lại chạy tới liên lạc với ta?”
“Có lẽ là biết sự tích về trận chiến trước đó của ngươi đó, có thể giết chết cường giả cấp Giới Chủ, chặn một đòn của cấp Bất Hủ tôn giả, tiềm lực của ngươi đủ để dẫn lên sự coi trọng của công ty vũ trụ hư cấu rồi.” Viên Cổn Cổn nói.
“Nối máy đi, xem bọn họ muốn làm gì.” Vương Đằng gật đầu nói.
Viên Cổn Cổn vung tay nhỏ lên, lúc này mở ra một màn sáng, lơ lửng trước mặt Vương Đằng.
“Vương Đằng các hạ, xin chào!”
Bên trong màn sáng xuất hiện một ông lão Nhân tộc mặc chiến giáp màu trắng bạc, dáng vẻ ôn hòa, khẽ cười nói với Vương Đằng.
“Xin chào!” Ánh mắt Vương Đằng ngưng lại, dù là cách màn sáng, hắn cũng có thể cảm giác được sự bất phàm của ông lão trước mắt này, đối phương là tồn tại cấp Bất Hủ, thậm chí cho hắn cảm giác cực kỳ tương tự với Hồn lão quái, có thể là cấp Bất Hủ tôn giả, thế là hắn vội vàng khách sáo chào hỏi lại.
“Ta tên Rofort, là một cấp Bất Hủ tôn giả của công ty vũ trụ hư cấu!” Đối phương tự giới thiệu mình.
“Quả nhiên là cấp Bất Hủ tôn giả!” Vương Đằng nghe lời tự giới thiệu của đối phương xong, trong lòng hơi động, sau đó mới tỉnh rụi hỏi: “Không biết các hạ tìm ta có việc gì?”
Vẻ mặt hắn vô cùng dửng dưng, không tỏ ra quá vội vã và ham thích.
Rofort mỉm cười, nói: “Bắt đầu từ trận chiến thiên tài tranh bá lần trước, chúng ta đã luôn cực kỳ chú ý đến Vương Đằng các hạ ngươi, về sau bởi vì nội bộ tồn tại vài tranh luận về việc đánh giá tiềm lực của ngươi, cho nên không kịp thời ký kết hợp đồng cấp độ càng sâu hơn với ngươi. Lần này chúng ta nhìn thấy một trận chiến thực lực hiện ra của ngươi ở hành tinh Ngũ Táng, nội bộ rốt cuộc không còn ai nghi ngờ về tiềm lực của ngươi nữa, bây giờ để ta tự mình đến kết nối với ngươi, hy vọng ngươi đừng để ý chuyện khi trước.”