Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3011 - Chương 3011. Bùng Nổ! Cuộn Da Thú Thần Bí Đáng Gờm! (5)

Chương 3011. Bùng nổ! Cuộn da thú thần bí đáng gờm! (5)
Chương 3011. Bùng nổ! Cuộn da thú thần bí đáng gờm! (5)

“Với bản lĩnh của tồn tại cấp Bất Hủ, hái trăng cầm nguyệt cũng không tính là gì.” Vương Đằng đang là võ giả cấp Vũ Trụ, bản thân có được sức mạnh phá hủy tinh cầu, thậm chí nếu sử dụng ‘Trọng Nham chi tâm’ và cho hắn một chút thời gian thì cũng có thể ngưng tụ ra một viên tinh cầu, nên tồn tại cấp Bất Hủ mạnh hơn hắn đương nhiên hoàn toàn có thể làm được việc là khôi phục tinh cầu.

Hắn không quá để ý mà bay thẳng đến một tinh cầu không người trong tinh không, nhìn xung quanh, xác định sẽ không có ai tới đây, sau đó ẩn dấu thân hình mình đi rồi lấy tấm da thú kia ra.

Nhìn tấm da thú trong tay, Vương Đằng hít một hơi thật sâu, tinh thần lực cuốn theo các hệ nguyên lực trong cơ thể dần dần tỏa ra, rót vào trong tấm da thú, dựa theo quy luật đặc biệt nào đó nối liền những hoa văn này lại.

Tinh thần lực hóa thành mười một phần, nguyên lực cũng hóa thành mười một phần.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Lôi Phong Độc Băng, chín loại nguyên lực chia ra phụ trách một khu vực, sau đó theo chín phương hướng bắt đầu tràn về phía trung tâm.

Cùng lúc đó, nguyên lực tinh thần Quang Minh và nguyên lực tinh thần Hắc Ám cũng tập hợp ở vùng trung tâm, kìm hãm lẫn nhau, cẩn thận tạo thành một thế cân bằng.

Quá trình này không hề khó khăn, cái khó là mối liên hệ trong đó, và khi tìm được mối liên hệ rồi thì sẽ không khó nữa.

Chẳng mấy chốc, bề mặt tấm da thú đã sáng lên những hoa văn.

Những hoa văn này vốn không lộ ra ngoài, nhưng lúc này khi được nguyên lực và tinh thần lực của Vương Đằng kích hoạt thì xuất hiện trên mặt tấm da thú.

Sắc mặt Viên Cổn Cổn nghiêm trọng, hai mắt tràn đầy ngạc nhiên, đứng bên nhìn không chớp mắt.

Vù!

Đến một lúc nào đó, một tiếng vù vù chợt vang lên, hoa văn trên tấm da thú đều nối lại với nhau, hình thành nên một hình thái tuần hoàn hoàn hảo.

Tấm da thú di chuyển mà không có gió, bay lên khỏi tay Vương Đằng, trôi nổi giữa không trung, bùng lên ánh sáng đủ màu sắc kỳ lạ.

Một luồng dao động không cách hình dung thấp thoáng phát ra từ trên tấm da thú, mang lực lượng khó lường như có thể phá hủy tất thảy.

Vương Đằng lộ ra vẻ kinh hãi, hắn không cách nào hình dung dao động mà mình cảm nhận được, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng sợ, thể tinh thần trong đầu bị chấn động, suýt nữa làm hắn hoa mắt chóng mặt.

“Tháp Cửu Bảo Phù Đồ!”

Sắc mặt hắn biến sắc, không chút nghĩ ngợi, lập tức triệu hồi tháp Cửu Bảo Phù Đồ.

Tháp Cửu Bảo Phù Đồ vừa mới luyện lại trồi lên chính giữa ‘lỗ đen’ trong tiểu vũ trụ, tỏa ra kim quang chống đỡ luồng dao động kỳ lạ kia.

Ầm!

Luồng dao động vô hình va chạm vào tòa bảo tháp chín tầng, phát ra tiếng động nặng nề, tựa như có người dùng chùy đánh vào vách tường của bảo tháp vậy.

“Không tốt!”

Vương Đằng biến sắc, nội tâm cảm thây khó tin, cảm giác choáng váng này ngày càng mãnh liệt, gần như vuột khỏi tầm khống chế của hắn.

Hắn có thể chắc chắn nếu mình thật sự hôn mê thì chỉ sợ thể tinh thần sẽ hỏng mất, bị luồng dao động này xóa sạch.

Nhưng đúng lúc này, tháp Cửu Bảo Phù Đồ lại bừng lên dao động oai nghiêm cổ kính chặn lại luồng dao động kỳ lạ kia.

Cảm giác choáng váng lập tức biến mất, nguy cơ được giải, Vương Đằng thở phào một hơi, lòng hãy còn sợ hãi, ảnh mắt hoảng sợ nhìn tấm da thú trước mặt.

Hắn không dám nghĩ nhiều mà lập tức thu hồi tinh thần lực và nguyên lực trên đó, sau đó biến mất tại chỗ.

Không lâu sau, không gian trên tinh cầu này khẽ dao động, mấy bóng người hiện ra, sắc mặt nghiêm trọng, chính là mấy vị lão tổ của gia tộc Ngũ Táng.

“Luồng dao động kia... biến mất rồi!” Hoàng Táng Bác trầm giọng nói.

“Rốt cuộc là gì mà khiến cả chúng ta cũng cảm thấy hồi hộp đến thế.” Quy Táng Linh nói.

“Chẳng lẽ có tồn tại Chân Thần xuất hiện ở đây?” Y Táng Chiêu nghĩ đến một khả năng, phỏng đoán.

Mấy vị lão tổ gia tộc Ngũ Táng lập tức biến sắc, họ liếc nhìn nhau, thầm trao đổi mấy câu, vì không phát hiện ra manh mối nào khác nên cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi tinh cầu này.

Mà có lẽ Vương Đằng không hề biết, động tĩnh mà hắn vừa gây ra đã khiến mấy vị lão tổ của gia tộc Ngũ Táng không thể thả lòng, tâm trạng căng thẳng đến cực hạn trong mấy ngày trời.

Trong trang viên, Vương Đằng trở về phòng, nhìn thấy phân thân ngồi xếp bằng trên giường đệm, thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian hắn rời đi này, cũng không có ai tới tìm hắn.

Sau đó hắn thu lại phân thân, ngồi xếp bằng lên giường, lấy ra tấm da thú thần bí mà khủng khiếp lần nữa.

Vương Đằng nghĩ lại còn rùng mình nhìn da thú, hoàn toàn nghĩ không ra tấm da thú thế tầm thường này thế mà lại phát ra loại chấn động đáng sợ kia.

Nếu không có tháp Cửu Bảo Phù Đồ, bảo tháp thể tinh thần do công pháp tinh thần truyền kỳ ngưng tụ bậc này trấn áp, chỉ sợ hắn lần này liền nguy hiểm.

“Loại chấn động tháp Cửu Bảo Phù Đồ phát ra vừa rồi là gì nhỉ?”

Vương Đằng hơi tò mò, ý thức chìm vào tiểu vũ trụ trong cơ thể, cảm ứng tháp Cửu Bảo Phù Đồ.

Nhưng lúc này, toà bảo tháp màu vàng kim đã khôi phục yên tĩnh, hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Loại chấn động đó cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất, ngoài có thể cảm giác được một loại cổ xưa và uy nghiêm ra, cái khác căn bản là không thể cảm nhận được.

“Phù Đồ Chân Kinh còn thần dị so với trong tưởng tượng của ta.” Vương Đằng thầm suy nghĩ trong lòng, càng thêm coi trọng Phù Đồ Chân Kinh, sau này có cơ hội, nhất định phải đi tìm kiếm phương pháp tu luyện phần còn lại.

Đồng thời cũng có hơi may mắn, may mắn lúc trước hắn kịp thời luyện lại tháp Cửu Bảo Phù Đồ, nếu không thì lần này chỉ sợ rất khó ngăn cản chấn động đáng sợ từ da thú.

“Vương Đằng, hình như tấm da thú này là bảo bối đó.” Lúc này Viên Cổn Cổn mới lấy lại tinh thần, rung động không thôi, vừa rồi nếu không phải là tháp Cửu Bảo Phù Đồ của Vương Đằng chặn lại chấn động từ da thú, nó cũng phải bị liên lụy.

Sinh mệnh trí năng không có thực thể, kết cấu chủ yếu nhất là thể tinh thần, mà chấn động từ da thú hoàn toàn là nhằm vào thể tinh thần.

“Ừm, xem ra ta nhặt được bảo rồi!”

Hết chương 3011.
Bình Luận (0)
Comment