Họ biết về Vương Đằng, cũng biết những chiến tích của hắn, giờ thấy hắn chỉ tùy tiện gây ra một chút động tĩnh đã có thể so với công kích của võ giả cấp Vực chủ, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Bên phía mấy vị gia chủ gia tộc Ngũ Táng cũng nhận được tin tức, cùng nảy ra một vài phỏng đoán, sau đó lập tức báo cáo với các vị lão tổ cấp Bất Hủ.
“Không ngờ chúng ta lại bị lừa.” Hoàng Táng Bác cười khổ lắc đầu nói.
“Cũng khó nói lắm, nhỡ không phải tấm da thú kia thì sao?” Y Táng Chiêu nói.
Tuy nói thì nói vậy nhưng họ đều đoán quá nửa chính là tấm da thú kia, nếu không sẽ không có chuyện trùng hợp như thế.
“Một khi hắn đã không kiêng dè thí nghiệm ở hành tinh Ngũ Táng chúng ta thì chắc chắn sẽ không sợ chúng ta đổi ý, cầm được thì cứ cầm thôi, đặt trong tay chúng ta có khi cũng uổng phí bảo vật.” Quy Táng Linh lại khá là rộng lượng, tấm da thú kia do hắn đoạt được nhưng vẫn không biết đó là cái gì, giờ rơi vào tay Vương Đằng mới phô bày ra uy lực ấy, cũng coi như giải đáp cho hắn một nan đề.
“Cứ kệ hắn thôi!” Đám người Hoàng Táng Bác gật đầu, truyền lời.
Mấy vị gia chủ Hoàng Táng Xuyên lập tức hiểu được ý của các vị lão tổ, chỉ để mấy người Y Táng Tâm Nặc chú ý chặt chẽ, nhưng không cần truy cứu đến cùng.
Hiện giờ bọn họ đang tạo mối tin tưởng với Vương Đằng, rất nhiều chuyện phải cẩn thận, giữ một khoảng cách nhất định, bằng không sẽ phản tác dụng.
Trong ba ngày kế tiếp, trên không trung trang viên vẫn không ngừng phát ra những tiếng nổ kinh động, uy lực cũng ngày một mạnh hơn, đã dần đạt tới sức công kích của võ giả cấp Giới Chủ.
Mà như thế, ngay cả mấy người Hoàng Táng Xuyên cũng không khỏi chú ý, trong lòng thầm kinh hãi, nếu chỉ tương đương với sức công kích của võ giả cấp Vực Chủ thì không tính là gì so với họ, nhưng hôm nay đã gần kề với cấp Giới Chủ, nếu đột phá giới hạn kia thì không thể coi là không quan trọng được nữa.
May mà uy lực của vụ nổ dường như chỉ giới hạn giữa cấp Vực Chủ và cấp Giới Chủ, vẫn chưa thấy đột phá.
Điều đó khiến đám người Hoàng Táng Xuyên không khỏi thất vọng, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.
Có thể đạt tới uy lực này đã không dễ dàng gì rồi, nếu thật sự đột phá cấp Giới Chủ thì mới thật sự đáng sợ.
Trong phòng, Vương Đằng nhìn chằm chằm tấm da thú không xác định trước mắt, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Quá thần kỳ! Vương Đằng, thần kỳ quá!” Viên Cổn Cổn khiếp sợ nói.
“Đúng thế, thật là thần kỳ!” Vương Đằng xúc động nói.
Mỗi lần hắn mới chỉ phỏng theo hơn nửa hoa văn trên tấm da thú không xác định kia lên tấm da thú cấp Vực Chủ thôi đã không ngờ đã gây ra uy lực lớn như thế.
Không biết tấm da thú không xác định này đến từ con tinh thú nào mà lại thần bí như thế?
Mấy ngày trước đã sao chép toàn bộ hoa văn trên cả tấm da thú, thế nhưng mỗi lần đều mới chỉ vẽ phân nửa nên mới tạo ra uy lực hạn chế ở cấp Vực Chủ đỉnh phong, không đột phá cấp Giới Chủ.
Dẫu vậy cũng đã hết sức làm người ta khiếp sợ rồi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu đồng thời khắc toàn bộ hoa văn ra sẽ sinh ra uy lực thế nào nữa?
Thật ra, mỗi lần hắn phỏng được hơn nửa hoa văn thì đều bỏ lại vùng trung tâm của hoa văn, gần như chiếm một phần chín của tấm da thú.
Nói cách khác, hắn phân chia hoa văn bên ngoài vùng trung tâm ra thành chín phần, tiến hành phỏng theo từng phần một.
Sự phân bố văn của cả tấm da thú rất giống như một vòng tròn, vòng ngoài được kia thành chín phần, bên trong được chia làm hai phần.
Sau đó, hắn phát hiện ra một chuyện vô cùng kinh người.
Hoa văn trên tấm da thú tương ứng với tất cả các thuộc tính nguyên lực.
Khu vực hoa văn trung tâm đại diện cho hai loại thuộc tính nguyên lực là Quang Minh và Hắc Ám, chín loại hoa văn vòng ngoài thì đại diện cho chín loại thuộc tính nguyên lực khác.
Cực kỳ phi thường!
Cũng vô cùng khó tin!
Trên một tấm da thú lại có thể hội tụ đầy đủ tất cả thuộc tính nguyên lực, đây là việc chưa bao giờ có, cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Bảo sao ngay cả mấy vị lão tổ của gia tộc Ngũ Táng cũng chưa phát hiện ra bí mật của tấm da thú này.
Nếu không nhờ Vương Đằng sở hữu toàn bộ thuộc tính nguyên lực thì thật sự rất khó mà phát hiện ra chìa khóa then chốt trong đó.
Mà sau khi xác định được sự phân bố hoa văn trên tấm da thú thì rốt cuộc Vương Đằng phát hiện ra mối liên hệ trong đó.
“Vương Đằng, không thể làm thí nghiệm nữa.” Tâm trạng Viên Cổn Cổn dần bình phục lại, sau đó nghiêm trọng nói.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu: “Nhưng trải qua nhiều lần thí nghiệm, không phải ta không phát hiện ra cái gì cả, ta đã tìm ra mối liên hệ giữa các hoa văn trên tấm da thú này.”
“Liên hệ? Ngươi phát hiện ra liên hệ gì?” Viên Cổn Cổn ngạc nhiên.
Chẳng lẽ ngoại trừ thuộc tính nguyên hệ toàn hệ ra còn có bí ẩn gì khác ư?
Từ đầu chí cuối nó đều ở bên cạnh quan sát Vương Đằng khắc hoa văn, nếu Vương Đằng có phát hiện gì đó mà sao nó có thể lại không biết?
Trong chốc lát, Viên Cổn Cổn đầy chấm hỏi trong đầu.
“Đừng sốt ruột, để ta thử đã.” Vương Đằng nói.
“Từ từ, từ từ đã, nhỡ ngươi thử mà xảy ra bất trắc gì thì sao?” Viên Cổn Cổn vội vàng nói.
“Chúng ta đi tinh không thử xem.” Vương Đằng trầm ngâm một chút rồi nói: “Ta để lại một phân thân ở trong này, hắn sẽ không bị phát hiện đâu.”
“Vậy... cũng được!” Viên Cổn Cổn nghĩ đến phân thần kì bí kia của Vương Đằng thì thoáng yên tâm chút, bèn không khuyên gì nữa mà gật đầu.
Vương Đằng để lại phân thân, sau đó sử dụng ‘Không Thiểm’ và ‘không gian ẩn giấu’ lặng lẽ rời khỏi hành tinh Ngũ Táng.
Vừa vào tinh không thì hắn đã sủng sốt.
Đống phế tích do trận đại chiến lần trước tạo ra giờ đã khôi phục cả rồi, một viên tinh cầu lơ lửng bên ngoài hành tinh Ngũ Táng, bình yên và an lành, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Đây hẳn là bản lĩnh của tồn tại cấp Bất Hủ!” Viên Cổn Cổn kinh ngạc nói.