“Dùng nó thôi!” Vương Đằng lấy ra, trải trên mặt đất, bắt đầu dùng bút phù khắc chữ lên.
Lần này, Vương Đằng thuận lợi phác họa xong ba đường hoa văn lúc trước, một luồng ánh sáng đỏ hiện lên, hắn lập tức cảm giác được nguyên lực tinh thần hội tụ trong thiên địa, tấm da thú cấp Vực Chủ trước mắt dường như cũng trả nên khác với trước.
“Có tác dụng rồi!” Viên Cổn Cổn và Vương Đằng liếc nhìn nhau, sung sướng nói: “Mau, khắc chữ tiếp theo đi.”
Vương Đằng gật đầu, tiếp tục khắc những hoa văn kế tiếp, nét thứ tư, thứ năm rồi thứ sau... Từng hoa văn hiện ra dưới tay hắn, khắc lên tấm da thú cấp Vực Chủ kia.
Đúng như hắn phỏng đoán, dùng da của tinh thú cấp Vực Chủ làm giấy quả nhiên có thể chịu đựng được sức mạnh kỳ lạ mà hoa văn mang lại.
Chỉ chớp mắt Vương Đằng đã khắc ra mười một hoa văn, lúc này hắn đang khắc hoa văn thứ mười hai.
Khi khắc hoa văn này, lông mày Vương Đằng chợt nhí mày, dường như cảm nhận được một chút gì đó khác lạ, cảm giác này rất kỳ quái, như thật như giả lại không nói rõ là vấn đề ở đâu.
“Không ổn!”
Ngay sau đó, Vương Đằng chợt biến sắc, lập tức dùng niệm lực tinh thần vứt miếng da thú ra ngoài không trung.
Một hào quang đỏ rực chói mặt chợt bùng nổ giữa không trung bên trong trang viên.
Đùng!
Một tiếng nổ vang dội trong không trung, làm rất nhiều võ giả gần đó phải giật mình.
“Có chuyện gì thế?” Mấy người Y Táng Tâm Nặc, Thủ Táng Thải Vân đang ở trong trang viên, nghe thấy động tĩnh thì nghĩ đã có chuyện gì xảy ra, đều lao ra ngoài trang viên, nhìn lên không trung với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Khụ khụ!” Vương Đằng cũng bay ra khỏi trang viên, ho khù khụ rồi chột dạ nói: “Không có gì đâu, ta đang làm chút thí nghiệm, không cẩn thận gây ra vụ nổ nhỏ thôi.”
“Vụ nổ nhỏ?”
Đám người Y Táng Tâm Nặc có chút không nói lên lời.
Nổ nhỏ cái quái gì mà nhỏ!
Vụ nổ vừa rồi tương đương một đòn của võ giả cấp Vũ Trụ đỉnh phong đó!
“Chẳng may! Chẳng may! Đều là chẳng may thôi!” Vương Đằng ngó dáng vẻ của mọi người thì càng thêm chột dạ, vội vàng nói.
Đám người Y Táng Tâm Nặc lắc đầu, nghĩ đó chỉ là sợ bóng sợ gió mà không khỏi có hơi dở khóc dở cười, suýt nữa các nàng đã cho rằng có người đến tấn công hành tinh Ngũ Táng rồi.
“Tất cả giải tán đi!” Thủ Táng Thải Vân nhìn đám đông xung quanh rồi xua tay nói.
Vương Đằng thầm thở phào một chút, dù sao việc này cũng do hắn gây ra nên cũng có hơi xấu hổ.
Những người khác ngờ vực nhìn Vương Đằng, không biết rốt cuộc hắn đã làm gì mà có thể gây ra vụ nổ mạnh mẽ đến thế, song cuối cùng đều không nói gì, lần lượt tản đi.
“Ta đây... về trước nhé!” Vương Đằng nhìn mấy người Y Táng Tâm Nặc, có hơi xấu hổ nói.
“Vương Đằng đại ca, ngươi... ờm, ngươi cẩn thận nhé.” Y Táng Tâm Nặc vốn định nói thêm nhưng cuối cùng chỉ dặn dò một câu.
“Ok! Ok!” Vương Đằng vội vàng cam đoan, đột nhiên lại nhớ ra gì đó, bèn nói: “À này, ờm, lát nữa nếu còn có tiếng nổ thì các ngươi không phải lo lắng đâu nhé, có thể là do bên phía ta lại xảy ra chút ngoài ý muốn thôi.”
“...” Đám Y Táng Tâm Nặc kinh ngạc nhìn hắn.
Còn nữa hả?
Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?
“Ờm... không sao chứ, nếu thực sự không được thì hay là ta đổi một chỗ hẻo lánh?” Vương Đằng chần chừ nói.
“Không cần, cứ ở đây đi, một vài tiếng nổ nhỏ thôi mà, đây là địa bàn của gia tộc Ngũ Táng ta, người khác sẽ không dám ý kiến gì đâu.” Y Táng Tâm Nặc thản nhiên nói.
“Bá đạo!” Vương Đằng giơ cao ngón tay cái, không biết xấu hổ nịnh nọt một câu.
Sau đó hắn không nói gì nữa mà quay về trong phòng tiếp tục khắc hoa văn trên tấm da thú, hắn không tin đường đường một phù văn cấp Tông sư mà không xử lý được một tấm da thú?
“Không ngờ lại phát nổ.” Viên Cổn Cổn xuất hiện, nhìn tấm da thú trước mắt, không nói lên lời.
Vương Đằng cũng nhìn chằm chằm cuộn da thú với vẻ nghiêm trọng, nói: “Hoa văn trên cuộn da thú này rất đặc biệt, có tồn tại liên hệ nhất định, xem ra không thể khắc từng cái một mà phải tìm ra mối liên hệ, bằng không sẽ lại phát nổ tiếp.”
Nói rồi, hắn lại cắt miếng da thú khác, con tính thú cấp Vực Chủ kia có hình thể rất lớn nên đương nhiên lớp da cũng rất lớn, đủ cho Vương Đằng xài một thời gian dài, hơn nữa lần này hắn có kinh nghiệm rồi, không cắt một miếng lớn nữa mà chỉ cắt một miếng dài cỡ một mét là vừa đủ.
Vương Đằng cẩn thân quan sát cuộn da thú không xác định kia, sau đó mới bắt đầu khắc chữ tiếp.
Nửa tiếng sau.
Đùng!
Trên không trung bên trong trang viên lại vang lên tiếng nổ dữ dội, vang vọng khắp tám hướng, kinh động lượng lớn võ giả.
Tuy rằng mấy người Y Táng Thải Vân đã chuẩn bị sẵn tinh thần mà khi các nàng nghe thấy tiếng nổ vẫn không nhịn được nhảy lên nóc nhà nhìn về phía không trung.
“Không biết hắn đang làm gì, vụ nổ lần này còn có uy lực mạnh hơn lần trước.” Thủ Táng Thải Vân nói.
“Đúng thế, tương đương một đòn của võ giả cấp Vực Chủ tam giai rồi.” Sắc mặt Y Táng Tâm Nặc nghiêm trọng, gật đầu nói.
“Hắn vừa ra khỏi kho báy là vội vàng về phòng, sau đó bắt đầu làm cái gọi là thí nghiệm này, ngươi đoán có phải là...” Đôi mắt hắc bạch rõ ràng của Thủ Táng Thải Vân xoay chuyển, hoài nghi nói.
“Ý ngươi là?” Y Táng Tâm Nặc chợt nảy ra ý tưởng.
“Ta chỉ đoán thôi.” Thủ Táng Thải Vân cười nói.
Ánh mắt của Y Táng Tâm Nặc lóe lên, cười nhẹ, cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng cũng giật mình không thôi, nàng tin rằng Thủ Táng Thải Vân có cùng suy nghĩ với mình.
Vương Đằng đại ca này thật là có con mắt tinh tường.
Đùng!
Không lâu sau, lại một tiếng nổ vang lên, uy lực của vụ nổ lần này lại tăng lên, đã tương đương một đoàn của võ giả cấp Vực Chủ lục giai.
Rất nhiều người đã làm quen với tiếng nổ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi càng tỏ ra kinh ngạc.
Người Nghị viên Vương Đằng kia rốt cuộc đang làm gì mà uy lực của vụ nổ càng ngày càng tăng như thế!