Y Táng Tâm Nặc cũng không hàm hồ, người tàn nhẫn làm không nói, trực tiếp ra tay.
“A, cứu mạng!” Quy Táng Thù muốn chạy nhưng không phải đối thủ của hai nàng, lập tức bị ấn tại chỗ dạy dỗ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào thét “thảm thiết bất lực”.
Tiếc rằng không ai nghe được, cũng không ai có phúc được chiêm ngưỡng cảnh tượng hương diễm ấy.
Trong trang viên, Vương Đằng trở về phòng, thở phào một hơi, cảm giác có hơi đau đầu, hắn thật sự không biết nên đối phó thế nào nên chỉ có thể làm rùa đen rụt cổ.
Thật ra, hắn cũng buồn bực lắm, không rõ làm sao mọi chuyện lại phát triển đến nông nỗi này, rõ ràng hắn chẳng làm gì cả.
“Vương Đằng, ngươi đúng là đồ trai đểu.” Viên Cổn Cổn nói.
“Có cái cớt, sao ta lại là trai đểu.” Vương Đằng xù lông, cãi lại.
“Chỉ thả thích không chịu trách nhiệm, đây không phải trai đểu thì là gì.” Viên Cổn Cổn chế nhạo nói.
“Cút, ta không thả thính.” Vương Đằng nghiêm túc phủ nhận.
“Nói xem ngươi định làm gì?” Viên Cổn Cổn không trêu ghẹo hắn nữa mà tò mò hỏi.
“Haiz, còn làm sao giờ? Đến đâu hay tới đó thôi, trước ta đã nói với họ là ta có hôn thê, thế là cự tuyệt họ rồi, nhưng ngươi cũng thấy đấy, gia tộc Ngũ Táng không có khả năng dễ dàng buông tha.” Vương Đằng thở dài nói.
“Làm sao có thể dễ dàng từ bỏ, ngươi có được thiên phú ‘Ngũ Hành Thần Tàng’ cực mạnh của họ cơ mà!” Viên Cổn Cổn nói.
“Đều do Hồn lão quái kia, nếu không vì hắn thì làm sao ta bị lộ ‘Ngũ Hành Thần Tàng’ chứ.” Vương Đằng nói.
“Đúng.” Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ: “Nhưng hình như những người của gia tộc Ngũ Táng đều tưởng rằng thế lực sau lưng ngươi đã tiêu diệt hạm đội của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu kia.”
Ban đầu nó không nghĩ kỹ càng, nhưng giờ ngẫm lại thì lập tức nghĩ tới khả năng này.
Người của gia tộc Ngũ Táng như đang ảo tưởng gì đó.
“Bảo sao ta cứ thấy là lạ, thì ra là tưởng thế lực sau lưng ta ra tay à.” Vương Đằng dở khóc dở cười.
“Vậy cũng tốt, như thế họ sẽ càng kiêng kị ngươi, ta dám cá nếu không phải vì hạm đội của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu bị tiêu diệt thì họ đã không cho ngươi ba món bảo vật đâu.” Viên Cổn Cổn vuốt cằm nói.
“Ngươi nói cũng có đạo lý, xem ra là ta vô tình lời được ba món bảo vật.” Vương Đằng không nhịn được cười to.
“Có được tất có mất, nói thật, bây giờ nhìn thấy ngươi là ta lại không nhịn được nghĩ đến một giống loài thần kỳ.” Viên Cổn Cổn đột nhiên thần bí nói.
“Giống loài thần kỳ gì?” Vương Đằng nhíu mày, cứ cảm thấy giọng điệu của tên này có gì là lạ.
“Giống lợn há há há...” Viên Cổn Cổn phá lên cười.
“Móa!” Vương Đằng đầy đầu hắc tuyến, cả khuôn mặt đen sì xuống.
Giống lợn cái beep!
Ngươi mới giống lớn, cả nhà ngươi đều giống lợn!
Vương Đằng giận sôi gan.
Viên Cổn Cổn cười ngặt nghẽo không thôi, nửa ngày đều không nín lại được, Vương Đằng không chịu nổi định chặn luôn nó lại.
“Ấy đừng đừng đừng, ta không cười, không cười nữa!” Viên Cổn Cổn vội vàng ngừng cười, hiện hình ra rồi nói: “Không phải ngươi muốn nghiên cứu cuộn da thú kia hay sao, lấy ra chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”
Vương Đằng hưng hăng trợn mắt với nó, sau đó hít một hơi thật sâu, quẳng nỗi bực dọc trong lòng ra khỏi đầu, lấy cuộn da thú kia ra đặt trên lòng bàn tay quan sát.
Viên Cổn Cổn cũng bay lại, ghé vào quan sát cẩn thận.
Hai cái đầu châu vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm cuộn da thú trước mắt.
Tiếc rằng có nhìn cách mấy cũng chỉ thấy đây là một cuộn da thú bình thường không gì lạ hay đặc biệt, giống như miếng da lấy xuống từ một sinh vật nào đó, không trải qua phương thức xử lý đặc biệt gì, chẳng qua là để rất lâu rồi nên nom rất cổ xưa và cũ kỹ.
Vương Đằng mở ‘đôi mắt Chân Thị’ ra, hoa văn phức tạp huyền ảo lại hiện ra trong đáy mắt hắn, trải rộng cả miếng da thú.
Hắn tập trung quan sát, lúc nãy ở trong kho báu, hắn chỉ nhìn sơ qua hoa văn trên miếng da thú, bởi vì không hiểu nên không nhìn kỹ, nhưng giờ phút này muốn tìm hiểu rốt cuộc trên mặt miếng da này là gì nên phải từng bước phân tích hoa văn này.
“Vương Đằng, bên trên rốt cuộc có gì vậy?” Viên Cổn Cổn nhíu mày hỏi.
Vương Đằng không nói gì mà lấy giấy và bút phù ra, những hoa văn này có hơi giống phù văn viễn cổ, hắn dùng phương thức khắc phù văn theo bản năng.
Bút phù lướt đi trên trang giấy, bắt chước hoa văn trên miếng da.
Viên Cổn Cổn chợt nghĩ ra gì, lập tức lại gần xem.
Văn lộ đầu tiên, không có gì bất thường, nhanh chóng bừng trên trang giấy.
Với trình độ phù văn của Vương Đằng, đương nhiên bắt chước rất đúng chỗ, vừa có hình vừa có thần, cũng có đôi ba phần chân ý trong đó.
Văn lộ thứ hai vẫn rất bình thường, cho đến khi văn lộ thứ ba lộ ra, nhưng mới khắc một nửa đã xoẹt một tiếng, cả tờ giấy đột ngột bùng cháy.
“Sao lại thế này?” Viên Cổn Cổn giật mình.
Vương Đằng nhíu mày, nhìn tờ giấy bị đốt cháy, ánh mắt hơi lóe lên, trầm ngâm tư lự: “Mấy hoa văn vừa rồi có hơi giống với phù văn hỏa diệm trong phù văn viễn cổ không?”
“Ừ ha, ngươi nói mới thấy hình như thế thật.” Viên Cổn Cổn kinh ngạc nói: “Nhưng vẫn có sự khác biệt rất lớn, có mấy chỗ nhỏ không giống.”
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu nói: “Tiếp tục!”
“Ta đề nghị ngươi đổi loại giấy khác!” Đột nhiên Viên Cổn Cổn trầm ngâm nói.
“Đổi loại khác?” Vương Đằng sửng sốt, sau đó ánh mắt sáng lên, nói: “Đúng, nên đổi một loại.”
Loại giấy bình thường vừa rồi rõ ràng không chịu nổi sức mạnh kỳ lạ và hoa văn tỏa ra, nên phải đổi một “giấy” càng thêm bền chắc hơn!
Ánh mắt hắn đảo trong nhẫn không gian, thấy một cái xác cự thú cấp Vực Chủ, con tinh thú bị hắn tiêu diệt xong nhét vào nhẫn không gian để chuẩn bị dùng làm lương khô.
Giờ thì vừa hay dùng để làm ‘giấy’ trước đã.
Vương Đằng phóng niệm lực tinh thần ra, điều khiển một thanh Phượng Vũ Tước Linh xẹt xẹt trên cơ thể cự thú, gỡ ra một miếng da lớn.
Lớp da của tinh thú cấp Vực Chủ vô cùng cứng cáp, may mà Phượng Vũ Tước Linh của hắn tương đối sắc bén, không khó khăn gì trong việc cắt da của tinh thú cấp Vực Chủ.