Hoàng Táng Bác cẩn thận quan sát vẻ mặt Vương Đằng, nói: “Chúng ta không dám cam đoan cuộn da thú này có tồn tại giá trị nhất định hay không, ngươi nên suy nghĩ kỹ.”
“Không sao, có thể nhận được hai món bảo vật đã là may mắn lắm rồi, cho dù cuộn da thú này không có giá trị gì thì ta cũng không thiệt.” Vương Đằng cười nói.
Khóe môi Hoàng Táng Bác giật lên, lời này nghe sao mà khó chịu thế.
Phải công nhận là khối Long Huyết Xích Kim và viên tinh hạch cấp Tôn cuối cùng kia quả là bảo vật cực kỳ hiếm thấy, kể cả họ đều có hơi xót xa.
Có lẽ Vương Đằng chỉ tò mò với cuộn da thú kia mà thôi.
“Một khi đã vậy thì chúng ta cũng không nói gì thêm nữa.” Hoàng Táng Bác gật đầu, dẫn đầu mọi người đi ra ngoài kho tàng.
Vương Đằng cũng thở phào nhẹ nhõm, cất ba món bảo vật vào trong nhẫn không gian.
Cho đến khi ba món bảo vật này đã nằm yên trong túi rồi hắn mới chính thức yên tâm, ai biết đâu nhỡ gia tộc Ngũ Táng đổi ý thì sao.
Ba món này đều là những bảo vật có giá trị rất cao, ngay cả võ giả cấp Bất Hủ cũng có thể tranh giành lẫn nhau, khó mà đảm bảo rằng gia tộc Ngũ Táng sẽ không đổi ý, cứ nhìn sắc mặt của mấy vị gia chủ Hoàng Táng Xuyên mà xem, giờ phút này chắc đang tiếc đứt ruột ấy chứ.
Nhưng đã vào túi Vương Đằng rồi thì nào có đạo lý trả lại nữa, họ tiếc là việc của họ, hắn đâu thể quan tâm nhiều vậy.
Huống chi, những món bảo vật này đều rất hữu dụng với hắn, gặp được là ý trời, nhất định là của hắn há há há...
Nghĩ đến niềm khoái chí làm Vương Đằng không nhịn được cười há há ở trong lòng.
“...” Viên Cổn Cổn có hơi cạn lời, xem cái tên này sung sướng, đắc chí chưa kìa.
Nhưng cũng có thể hiểu được, không bàn đến cuộn da thú vô danh kia, chỉ cần nhìn giá trị của hai món bảo vật còn lại cũng chí ít phải hơn mười ngàn đồng Hỗn Độn, quả là rất đắt đỏ.
Lúc này xem như gia tộc Ngũ Táng đã chảy một đống máu lớn.
Sau khi mấy người Vương Đằng ra khỏi kho báu, ầm một tiếng, cánh cổng tự động đóng lại, lại phủ đầy bụi bặm, không biết lần mở tiếp theo sẽ là khi nào.
Vương Đằng không ngoái đầu nhìn lại, hắn sợ mình sẽ không kìm nén được, sau khi rời khỏi trung tâm gia tộc Ngũ Táng, hắn liền vội vàng trở về nghiên cứu cuộn da thú kia.
“Nghị viên Vương Đằng, hành tinh Ngũ Táng còn không ít việc cần chúng ta giải quyết, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa, nếu ngươi có hứng thú có thể để mấy người Tâm Nặc dẫn ngươi đi thăm thú các nơi, đồng thời gặp gỡ các võ giả thiên tài của hành tinh Ngũ Táng, ngoài trừ gia tộc Ngũ Táng chúng ta thì hành tinh Ngũ Táng vẫn có không ít thiên tài trẻ tuổi của các gia tộc khác.” Sau khi Hoàng Táng Bác tiễn đám người Vương Đằng ra ngoài, nói.
“Được, vậy ta không quấy rầy các vị tiền bối nữa.” Vương Đằng gật đầu nói.
Mấy người Hoàng Táng Bác gật đầu cười, đi lên trước rồi biến mất tại chỗ.
Mấy vị gia chủ Hoàng Táng Xuyên cũng cáo từ rời đi, bây giờ họ cứ nhìn Vương Đằng là lại cảm thấy đau lòng, chẳng những bị hắn lừa đi một tấm Ngũ Táng lệnh và một trăm đồng Hỗn Độn, giờ còn bị hắn cuỗm đi ba món bảo vật, những món bảo vật mà đến cả họ cũng thèm đỏ mắt giờ lại biếu không cho người ngoài, ai mà chịu nổi.
Đám người Hoàng Táng Mạc cũng cun cút bỏ đi, họ sợ Vương Đằng sẽ tìm cớ đánh họ, dù sao hắn cũng đang có được tấm kim bài lệnh tiễn của mấy vị lão tổ, đánh cũng như không, họ thật sự không có chỗ để nói lý.
“...”
Nhìn bóng lưng mấy người rời đi như chạy trốn mà Vương Đằng không nói lên lời.
“Ta có đáng sợ như thế ư?” Hắn sờ mũi, quay ra hỏi mấy người Y Táng Tâm Nặc.
“Đừng để ý đến họ, bình thường thì kênh kiệu lắm, gặp phải kẻ mạnh hơn mình thì co rúm vào.” Thủ Táng Thải Vân khinh bỉ nói.
Y Táng Tâm Nặc che miệng cười, cảm thấy có hơi thú vị, rất hiếm khi nhìn thấy đám Hoàng Táng Mạc và Quy Táng Viêm sợ một người trạc tuổi như thế.
“Vương Đằng đại ca, chúng ta dẫn ngươi đi dạo quanh loanh quanh nhé, hành tinh Ngũ Táng không thiếu chỗ vui chơi mà ngươi chưa từng đến đâu.” Quy Táng Thù nói chen vào.
“Ừm cái đó... để lần sau đi, ta còn có một số việc phải xử lý.” Vương Đằng chần chừ nói.
“Vậy à, vậy được, lần sau nếu ngươi ra ngoài thì nhất định phải gọi ta đó.” Quy Táng Thù có hơi thất vọng bĩu môi, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu nói.
Vương Đằng chỉ còn cách đồng ý, khó nhất là hưởng thụ sự ân cần của mỹ nhân, chẳng những Quy Táng Thù mà Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân cũng mang vẻ mặt hờn dỗi đứng bên cạnh, làm da đầu hắn râm ran cả lên, không dám ngoái đầu nhìn các nàng.
“Ta về phòng trước!”
Chỉ để lại một câu là Vương Đằng bỏ trốn.
“Đậu má, vô tình!” Viên Cổn Cổn sững sờ cả người.
Mấy cô gái Y Táng Tâm Nặc không ngờ Vương Đằng chuồn mất dép như thế, cũng ngỡ ngàng đứng tại chỗ mấy ba giây đồng hồ mới tỉnh táo lại được.
“Hắn... hắn cứ chạy như vậy rồi?” Thủ Táng Thải Vân đầy vẻ khó tin hỏi.
Y Táng Tâm Nặc câm nín gật đầu.
“Không ngờ hắn cũng là người nhát như thế.” Thủ Táng Thải Vân bực tức nguýt cái khinh bỉ, bất đắc dĩ nói.
“Hai chị đáng sợ quá nên Vương Đằng đại ca mới sợ hãi bỏ chạy đó.” Quy Táng Thù nói.
“Tiểu Thù Thù, ngươi có biết mình đang nói gì không đó?” Thủ Táng Thải Vân nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nhìn Quy Táng Thù với vẻ mặt nham hiểm.
Y Táng Tâm Nặc cũng nhìn lại, ánh mắt bình thản nhưng lại khiến Quy Táng Thù sởn tóc gáy.
“A... hi hi, hai chị thân yêu à, ta nói giỡn thui mà!” Quy Táng Thù lập tức lộ ra dáng vẻ ngây thơ vô tội, đôi mắt khờ dại trợn tròn, nhìn hai nàng, cười khan nói.
“Nói giỡn à? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin ư?” Thủ Táng Thải Vân nghiến răng nghiến lợi: “Con bé này chưa đủ lông đủ cánh đã tranh giành giai với chị rồi nha, hôm nay kiểu gì cũng phải dạy dỗ nhà ngươi một bài học.”
Nói rồi nàng nhanh như chớp vươn hai móng vuốt tội ác chộp lấy cơ thể mềm mại của Quy Táng Thù.