Nếu đặt ở bên ngoài kia thì chắc chắn đều là nguyên liệu luyện đan cực kỳ quý giá, có khi sẽ khiến các Luyện đan sư cấp Tông sư tranh cướp.
Nhưng Vương Đằng lại không có quá nhiều hứng thú với chúng.
“Tinh cốt và linh vật mười vạn năm mà hắn cũng không muốn.” Đám người Hoàng Táng Bác vô cùng kinh ngạc.
Theo phỏng đoán của họ, một võ giả cấp Vũ Trụ như Vương Đằng khi thấy những bảo vật cao cấp đó thì chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, chọn đại một cái cũng có thể giúp hắn kiếm bộn tiền.
Nhưng theo dáng vẻ hiện giờ của Vương Đằng, ngoài lúc gặp được Long Huyết Xích Kim lần đầu tiên khiến hắn lộ vẻ mặt mừng rỡ ra thì những món bảo vật tiếp theo đều chưa thấy hắn để lộ chút mừng vui nào, ngược lại còn như tỏ ra chút ghét bỏ.
Điều này làm mấy vị lão tổ cấp Bất Hủ không nói lên lời, có vẻ như họ đã đánh giá thấp khẩu vị của vị Nghị viên Vương Đằng này rồi.
Đến lúc này thì rốt cuộc họ cũng hiểu ra.
Dáng vẻ kích động của Vương Đằng khi vừa tiến vào kho báu lúc ban đầu ấy đã khiến họ tưởng rằng Vương Đằng đã bị bảo vật trong đó làm cho choáng ngợp và khó mà ngăn được sức hấp dẫn đến từ bảo vật, nhưng giờ nhìn lại thì không phải như thế.
Giờ hồi tưởng lại thì sở dĩ lúc đó hắn có vẻ mặt ấy, e rằng chỉ đơn thuần là tham tiền mà thôi.
Một người tham tiền khi nhìn thấy bảo vật thì bất kể cấp cao hay cấp thấp đều có vẻ mặt ấy thôi.
Thoáng chốc, tất cả họ đều có hơi dở khóc dở cười.
“Cậu chàng Nghị viên Vương Đằng này đúng là một người kỳ lạ!” Y Táng Chiêu lắc đầu nói.
“Đúng thế, ta rất ít gặp người trẻ tuổi nào như vậy, không biết thế lực nào bồi dưỡng ra được như vậy?” Hoàng Táng Bác cũng bùi ngùi nói.
“Hắn tới nơi cất bảo vật cuối cùng rồi, nếu lần này không chọn được nữa thì e rằng những bảo vật khác cũng không lọt vừa mắt hắn mất.” Quy Táng Linh cười khổ nói: “Kể ra lại có hơi xấu hổ, đường đường gia tộc Ngũ Táng ta, cả một cái kho báu cũng không chọn ra được ba món bảo vật vừa lòng một võ giả cấp Vũ Trụ.”
“Chuyện này...” Mấy người Thủ Táng Đà, Y Táng Chiêu đều im lặng.
Chính họ có thể cũng chưa phát hiện ra tâm trạng của họ lúc này đã thay đổi, từ xót ruột lúc đầu đã hóa thành thấp thỏm hiện tại.
Không hề nghi ngờ, chính là thấp thỏm!
Họ lo rằng Vương Đằng sẽ không tìm ra được ba món bảo vật như ý, như thế gia tộc Ngũ Táng của họ sẽ xấu mặt lắm.
Sắc mặt của mấy vị gia chủ Hoàng Táng Xuyên cũng trở nên vi diệu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tình hình bên trong màn sáng, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Mấy người Hoàng Táng Mạc dường như cũng phát hiện ra chỗ khác thường, đều không nói gì, lẳng lặng nhìn màn sáng.
“Cái cuối cùng!” Vương Đằng đi đến vị trí cuối cùng, hắn có hơi thất vọng, nếu bảo vật cuối cùng vẫn không tài nào động lòng hắn thì hắn chỉ đành chọn tinh cốt thôi.
Dù sao giá trị của tinh cốt cũng cao nhất.
Đó là một hộp ngọc, sau khi mở ra, một viên tinh hạch hiện ra trước mắt Vương Đằng, làm hắn hơi sửng sốt.
“Wow, là một viên tinh hạch tinh thú cấp Tôn!” Viên Cổn Cổn sững sờ nói.
“Đúng là tinh hạch!” Ánh mắt Vương Đằng chớp lên, dường như nghĩ đến điều gì, hắn cẩn thận cảm nhận, sau đó lập tức cảm nhận được một tia dao động đặc biệt từ viên tinh hạch này, khóe môi hắn cong lên, thầm nghĩ trong lòng: “Bên trong viên tinh hạch này vẫn còn lưu lại thú hồn, vừa hay có thể dùng để luyện chế Ảnh Khôi cấm chế.”
Ảnh Khôi cấm chế là một loại cấm chế đặc biệt để chế tạo con rối mà hắn lấy được từ thế giới Thực Độc, trong số nguyên liệu cần thiết có viên tinh hạch này, lại còn cần phải tồn tại thú hồn nữa.
Tinh hạch không có thú hồn là vô dụng.
Ảnh Khôi cấm chế kia có thể chế tạo ra con rối đủ loại cấp bấc, nhưng cấp bậc càng cao thì cấp độ nguyên liệu cần thiết cũng càng cao.
Ví như Vương Đằng muốn chế tạo một Ảnh Khôi cấp Bất Hủ, vậy thì hắn sẽ cần một cơ thể cấp Bất Hủ và một tinh hạch cấp Tôn.
Nếu trong trường hợp bình thường, chắc chắn hắn không thể có được tinh hạch cấp Tôn, cho dù là tham gia đấu giá hội cũng cần chi ra một lượng lớn đồng Hỗn Độn mới có thể mua được một viên tinh hạch cấp Tôn.
Với hoàn cảnh của hắn hiện giờ thì e là mua không nổi.
Một viên tinh hạch cấp Tôn đại diện cho một con tinh thú cấp Tôn khủng khiếp, tồn tại như thế vốn đã cực kỳ khan hiếm, nhất định phải do cường giả cấp Bất Hủ ra tay mới có thể tiêu diệt được.
Một võ giả cấp Vũ Trụ như hắn gần như không thể chạm tới phương diện ấy.
Nhưng hiện giờ, tại kho tàng Ngũ Táng này, hắn thấy được một viên tinh hạch cấp Tôn, lại còn ẩn chứa cả thú hồn, đây quả thật là ông trời mang đến bảo vật cho hắn, không đời nào có thể bỏ qua.
“Chính là nó!” Vương Đằng không hề do dự, bước ra khỏi kho tàng, mà hộp ngọc đựng viên tinh hạch cấp Tôn cũng nâng lên, bay theo sau hắn.
Cùng lúc đó, cuộn da thú lúc trước cũng bay ra khỏi kho tàng, trôi nổi ở phía sau Vương Đằng, cuối cùng hắn vẫn chọn lựa cuộn da thú kia.
Cổng kho tàng mở ra.
Mọi người của gia tộc Ngũ Táng đang chờ Vương Đằng đi ra.
Không lâu sau, một bóng người đi ra từ giữa đống bảo vật chất cao như núi, sau lưng hắn lơ lửng ba món vật phẩm.
Một khối khoáng thạch!
Một hộp ngọc!
Và một cuộn da thú!
Hoàng Táng Bác và mấy vị lão tổ gia tộc Ngũ Táng liếc nhìn nhau, trong mắt ánh lên tia kinh ngạc, đối với lựa chọn cuối cùng của Vương Đằng, mọi người ở đây đều có hơi ngạc nhiên.
Long Huyết Xích Kim và viên tinh hạch cuối cùng kia thì bình thường rồi, nhưng cuộn da thú thì thật sự khiến người ta phải bất ngờ.
“Nghị viên Vương Đằng, ngươi có chắc muốn chọn cuộn da thú này không?” Hoàng Táng Bác nói.
“Chắc chắn.” Vương Đằng gật đầu, ra vẻ tò mò hỏi: “Các vị tiền bối biết đây là vật gì không?”
“Chúng ta cũng không biết, cuộn da thú này do ta tình cờ lấy được từ một nơi hiểm địa, đến nay cũng không hiểu đó là cái gì.” Quy Táng Linh do dự nói.