Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3005 - Chương 3005. Lựa Chọn Của Vương Đằng, Ba Món Bảo Vật! (3)

Chương 3005. Lựa chọn của Vương Đằng, ba món bảo vật! (3)
Chương 3005. Lựa chọn của Vương Đằng, ba món bảo vật! (3)

“Đoạn Mệnh Thánh Hồn đan là gì?” Viên Cổn Cổn tò mò hỏi, hiểu biết về đan dược của nó không thể phong phú bằng Vương Đằng.

“Một loại đan dược dùng để bạo phát tiềm năng bản thân, để liều mình chiến đấu.” Vương Đằng lắc đầu nói: “Nếu gặp phải nguy cơ sinh tử, loại đan dược này có thể giúp võ giả cấp Bất Hủ bạo phát gấp ba lần thực lực của bản thân.”

“Gấp ba lần!” Viên Cổn Cổn kinh hãi không thôi.

Đó chính là võ giả cấp Bất Hủ đó, nếu bạo phát gấp ba lần thực lực của bản thân thì quả thật là khủng khiếp đừng hỏi.

Không hổ là đan dược cấp Thánh.

“Nhưng loại đan dược này cũng cực kỳ nguy hiểm, sau khi sử dụng, cho dù là võ giả cấp Bất Hủ cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.” Vương Đằng nói.

“Võ giả cấp Bất Hủ cũng chết ư?” Viên Cổn Cổn sửng sốt nói.

“Đúng thế, bùng nổ gấp ba lần thực lực không phải không có giá, cái giá của nó chính là thiêu đốt căn nguyên, cùng với... vật chất bất hủ!” Vương Đằng trầm giọng nói.

“Shh!” Viên Cổn Cổn hít một hơi lạnh, lắc đầu nói: “Vương Đằng, chúng ta không cần loại đan dược này, thứ này muốn mạng người.”

“Đương nhiên không cần, một loại đan dược có nhược điểm tai hại như thế thì cầm có ích gì.” Vương Đằng khép hộp ngọc lại, xoay người rời đi chỗ này và hạ xuống một nơi khác.

Trong liên minh Phó Chức Nghiệp có không ít phối phương đan dược có thể bùng nổ thực lực biên độ lớn mà lại không có tác dụng phụ nặng như vậy.

Hơn nữa, với trình độ đan đạo của Vương Đằng, sau này muốn luyện chế ra cũng không phải việc gì khó.

Nên hắn hoàn toàn không cần chọn loại đan dược vô bổ này làm gì.

“Hắn không lấy kìa!” Đám người Hoàng Táng Bác có hơi kinh ngạc.

“Lão tổ, trước đây Vương Đằng mở ra một viên Thất Tinh Thánh Vương đan từ trong khoáng thạch, sau đó bán cho liên minh Phó Chức Nghiệp.” Hoàng Táng Xuyên nói: “Thêm việc bản thân hắn chính là một vị đan dược Tông sư, hiển nhiên độ ham thích với đan dược sẽ không quá cao.”

“Đúng thế, nếu đã đến trình độ đan đạo Tông sư thì chắc chắn sẽ nhìn thấu khuyết điểm của viên đan dược kia, bảo sao không chọn.” Y Táng Chiêu nói.

“Vị Nghị viên Vương Đằng này thật khiến người ta bất ngờ, lấy hay bỏ đều không qua loa chút nào.” Quy Táng Linh tán thưởng nói.

Mấy vị lão tổ khác cũng gật đầu, nếu trước kia họ đánh giá cao tiềm năng của Vương Đằng thì nay họ càng tán thành tâm tính của hắn.

Sở dĩ họ xếp xó viên ‘Đoán Mệnh Thánh Hồn đan’ này cũng vì không muốn dùng đến nó.

Dù sao, một khi sử dụng một viên đan dược như thế đồng nghĩa một cường giả cấp Bất Hủ sẽ chết, so với viên đan dược này thì tính mạng của một võ giả cấp Bất Hủ rõ ràng là quan trọng hơn.

Vương Đằng không chọn viên đan dược này chứng tỏ hắn không phải loại người đến mức cực đoan.

Bởi vì chọn lựa không nhất định sẽ dùng.

Nhưng chọn hay không chọn là một loại thái độ, một khi đã chọn thì tỷ lệ sử dụng sẽ gia tăng đáng kể.

Vương Đăng đến nơi thứ ba.

“Kia là...” Hoàng Táng Bác và mấy vị lão tổ trong gia tộc Ngũ Táng thấy cảnh tượng này thì không khỏi sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ lạ thường.

Nơi thứ ba này cũng có một cái giá, nhưng không phải ở tầng cao nhất mà ở tam giai có độ cao ngang tầm với Vương Đằng.

Đó là một cuộn da thú, bên trên không có gì cả, chỉ đặt chỏng chơ trên giá mà không có biện pháp bảo hộ nào.

Cuộn da thú này còn ít bắt mắt hơn cả hộp ngọc đựng viên ‘Đoạn Mệnh Thánh Hồn đan’ kia.

Chung quy thì ai lại đi để ý một cuộn da thú chẳng có tác dụng gì.

Nhưng thông qua ‘đôi mắt Chân Thị’ giúp Vương Đằng thấy được một điều rất kỳ lạ, bên trên cuộn da thú này có lượng lớn phù văn, nhiều hơn tất cả phù văn ẩn chứa trong các bảo vật tại kho tàng này, thật là huyền bí, thậm chí với trình độ phù văn của Vương Đằng cũng không nhận ra đây rốt cuộc là thứ gì.

“Lạ thật!” Vương Đằng dừng chân, mày hơi nhíu lại.

“Đây là một cuộn da thú phải không, có gì đặc biệt à?” Viên Cổn Cổn hỏi.

“Không biết.” Vương Đằng đáp.

“Không biết á?” Viên Cổn Cổn có hơi bất ngờ, kinh ngạc nói: “Ngươi cũng không nhìn ra à?”

“Ừ.” Vương Đằng gật đầu.

“Vậy ngươi muốn chọn nó à?” Viên Cổn Cổn cau mày nói: “Ngươi chỉ có ba cơ hội chọn lựa thôi, giờ đã lấy một khối Long Huyết Xích Kim rồi, ngươi phải chọn kỹ vào.”

Vương Đằng không nói gì, xoay người đến một chỗ khác,

Đám người Hoàng Táng Bác cũng không ngạc nhiên, ngay cả họ còn không nhìn ra lai lịch của cuộn da thú này thì Vương Đằng càng không thể, hắn không lựa chọn cũng là bình thường.

Chẳng mấy chốc, Vương Đằng đến nơi thứ tư.

Hoàng Táng Bác và mấy vị lão tổ gia tộc Ngũ Táng gần như câm nín.

Ngươi này toàn tìm chính xác nơi chứa bảo vật!

Ba lần rồi!

Nếu một lần, hai lần thì còn có thể bảo do may mắn, mèo mù vớ cá rán, nhưng ba lần liên tục đều tìm đúng thì không phải là vận may nữa rồi, mà đó là thực lực, là kiến thức, người thường không thể sánh bằng.

Hơn nữa, theo một góc độ nào đó mà nói thì cuộn da thú kia cũng không phải vật tầm thường, có thể tìm được một món đồ mà ngay cả bọn họ cũng không rõ thì chính là bảo vật.

Vậy nên nghiêm khắc mà nói thì Vương Đằng đã bốn lần tìm bảo vật với độ chính xác cực cao.

Món bảo vật thứ tư chính là một mảnh tinh cốt, được đặt trong một cái lồng trong suốt cực lớn, có hình dáng như xương cánh tay, bên trên có hoa văn màu vàng đất cực kỳ phức tạp, trông vô cùng kỳ lạ.

“Đây là tinh cốt của tinh thú cấp Tôn!” Viên Cổn Cổn choáng ngợp nói.

“Tinh cốt hệ Thổ, và đúng là cấp Tôn, rất hiếm có!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, gật đầu nói.

“Có muốn lấy hay không?” Viên Cổn Cổn hỏi.

“Đi xem sao đã.” Lúc này Vương Đằng không vội vã lựa chọn mà tiếp tục tìm đến chỗ khác.

Nhưng hai món bảo vật tiếp theo vẫn không khiến Vương Đằng hài lòng.

Một cái là linh vật hệ Thủy có tuổi đời mười vạn năm, là một loại cỏ ẩn chứa nguyên lực hệ Thủy nồng đậm.

Cái còn lại cũng là linh vật có tuổi đời mười vạn năm, nhưng là linh vật hệ Hỏa, cũng là một đóa hoa lạ kỳ.

Hết chương 3005.
Bình Luận (0)
Comment