Nó lập tức trở nên cực kỳ kích động, nóng lòng muốn cướp Long Huyết Xích Kim này ngay và luôn, có Hoàng Huyết Xích Kim rồi thì giá trị của Long Huyết Xích Kim này tăng hơn gấp chục lần, và ngược lại, có Long Huyết Xích Kim cũng nâng giá trị của Hoàng Huyết Xích Kim lên, nếu hai loại nguyên liệu này cùng để luyện tạo vũ khí thì chắc chắn sẽ sinh ra phản ứng vô cùng kỳ diệu.
Đây không phải tin đồn vô căn cứ mà đã có luyện tạo sư từng thử nghiệm rồi, hơn thế còn để lại ghi chép, tuy không có mấy người từng chính mắt nhìn thấy nhưng thật sự tồn tại, không có luyện tạo sư nào nghi ngờ điều đó.
“Ngươi đừng có hòng, thứ này ta phải giữ lại cho mình.” Vương Đằng bĩu môi nói.
Viên Cổn Cổn này tham thật đấy, Hoàng Huyết Xích Kim và Long Huyết Xích Kim đều là những nguyên liệu mà khó khăn lắm hắn mới gặp được, giờ có cơ duyên tập hợp đủ, làm sao hắn có thể nhường ra được.
“Không phải, ngươi, ta...” Viên Cổn Cổn cuống lên, nhất thời vò đầu bứt tai, chỉ muốn liều mạng với Vương Đằng.
“Trình độ luyện tạo sư của ngươi tới đâu rồi?” Vương Đằng hỏi.
“Sắp tới cấp Tông sư đỉnh phong rồi.” Viên Cổn Cổn lập tức tự đắc nói, vẻ mặt rất chi là kiêu ngạo, giọng điệu cũng chuyển sang hả hê nói: “Nên ngươi vẫn nên đưa hai loại nguyên liệu quý báu này cho ta luyện tạo, bằng không nếu lãng phí thì tiếc lắm.”
“Ha ha, ta đã đạt cấp Tông sư đỉnh phong từ lâu rồi, bây giờ có thăng lên luôn Bán Thánh cũng không thành vấn đề.” Vương Đằng cười khẩy, nói dối không chớp mặt.
Kỳ thực, trình độ luyện tạo sư của hắn mới đạt cấp Tông sư tứ, ngũ phẩm mà thôi, nhưng nếu muốn tăng lên thì cũng chỉ là vấn đề vài phút, không khó.
“Không thể nào!” Viên Cổn Cổn trợn tròn mắt không tin.
“Với thiên phú của ta mà ngươi thấy không thể ấy hả?” Vương Đằng thản nhiên hỏi ngược lại, vẻ mặt cực kỳ thoải mái, như thể hắn đang nói về một chuyện vô cùng đơn giản như ăn cơm uống nước thôi vậy.
“Ta...” Viên Cổn Cổn á khẩu, không thể cãi lại.
Ngẫm lại trình độ đan đạo của Vương Đằng là sẽ hiểu, với thiên phú yêu nghiệt kia của Vương Đằng, trình độ luyện tạo sư cũng đạt tới cấp Tông sư đỉnh phong là hoàn toàn có thể xảy ra.
Vốn dĩ trình độ luyện tạo sư của nó cao hơn Vương Đằng rất nhiều, mà bây giờ đối phương đã vượt qua nó rồi, đúng là đắng lòng.
Viên Cổn Cổn gần như tự kỷ, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với Vương Đằng nữa.
“Ta định để hai loại nguyên liệu quý giá này làm nguyên liệu luyện tạo khi ta lên cấp Thánh, đến lúc đó ngươi giúp ta một tay cũng không phải là không thể.” Vương Đằng nói.
“Thật chứ!” Viên Cổn Cổn lập tức sáng mắt lên, biểu cảm suýt thì không giữ được.
“Trước nay ta vẫn luôn giữ lời mà.” Vương Đằng nói.
“Được, hứa rồi đấy!” Viên Cổn Cổn vội vàng nói, chỉ sợ Vương Đằng đổi ý.
Vương Đằng thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lừa được, nếu Viên Cổn Cổn biết trình độ luyện tạo của hắn không bằng nó thì kiểu gì cũng sẽ lải nhải dài dài.
Sau đó, hắn tiếp tục đi tìm kiếm hai món bảo vật khác, hắn cũng chưa cất khối Long Huyết Xích Kim kia đi mà dùng niệm lực tinh thần bọc lại, để nó bay lơ lửng sau lưng mình, vừa đi vừa bay.
“Không ngờ hắn thật sự tìm được Long Huyết Xích Kim!” Hoàng Táng Bác nhìn tình hình giữa màn sáng, khóe môi không khỏi giần giật.
Hắn có hơi hối hận, hắn đâu ngờ rằng món bảo vật đầu tiên mà Vương Đằng tìm được sẽ là món bảo vật cực kỳ quý giá như thế, trong kho tàng chẳng có mấy món như thế.
Vốn dĩ họ định dùng để luyện tạo vũ khí cho bản thân mình, chẳng qua vẫn chưa tìm được nguyên liệu phụ trợ tương ứng nên mới buộc phải để lại.
Giờ thì hay rồi, bị Vương Đằng chọn trúng.
Trớ trêu thay, ban đầu họ còn rất hào phóng cam đoan để Vương Đằng lựa chọn thoải mái, bất kể là bảo vật gì cũng không thành vấn đề.
Ngẫm lại mới thấy cay.
Mấy người Y Táng Chiêu, Quy Táng Linh cũng đưa mắt nhìn nhau, có hơi xót ruột, cái tên Nghị viên Vương Đằng này biết lựa hàng thật đấy, vừa chọn cái là chọn hàng xịn ngay.
“Vương Đằng đại ca không hổ là tầm quặng sư, có thể tìm được một khối Long Huyết Xích Kim giữa đống Xích Tinh Kim.” Y Táng Tâm Nặc thán phục nói.
“Trình độ tầm quặng sư của hắn chắc phải cao lắm.” Con người Thủ Táng Thải Vân lóe lên, phụ họa gật đầu nói.
“Tầm quặng sư thì có thể tìm kiếm được các loại khoáng thạch, chứ những bảo vật khác thì chưa chắc.” Quy Táng Viêm thấy hai nàng sùng bái Vương Đằng như thế thì không nhịn được nói móc vào.
Hai người Y Táng Tâm Nặc liếc nhìn hắn, không thèm để ý.
Việc này khiến Quy Táng Viêm bực lắm.
Bên kia, Vương Đằng đi tới vị trí phát ra ánh sáng chói lóa thứ hai thì dừng lại.
Đó là một cái giá rất lớn với bày đủ loại bảo vật bày bên trên, có một số được đặt bên trong hộp ngọc, không biết bên trong chứa thứ gì, chỉ thấy bên ngoài hộp ngọc được phong tỏa bởi đủ loại phù văn dao động, không thể cảm nhận được gì, tăng cao độ khó trong việc tìm kiếm.
Nhưng Vương Đằng không lo lắng gì cả, cơ thể hắn từ từ nâng lên cho tới khi đạt tới độ cao ngang bằng với nóc của cái giá, bên trên đó có một chiếc hộp ngọc lớn cỡ bàn tay, phủ đầy bụi, thực sự không hề bắt mắt.
Trong mắt Vương Đằng nháng lên tia sáng, hắn khẽ búng ngón tay, chiếc hộp ngọc nhẹ nhàng mở ra, để lộ một viên đan dược màu đỏ sậm.
Một hương thơm lạ lùng phát ra vị ngọt ngấy tỏa ra.
“Đan dược cấp Thánh!”
Mấy vị gia chủ Hoàng Táng Xuyên, Y Táng Bạch cùng giật mình thốt lên.
Đám người Hoàng Táng Bác thấy cảnh tượng này, cơ mặt lại co giật lần nữa.
Rốt cuộc thế quái nào mà thằng này lại làm được?
Hai lần tìm được bảo vật đáng giá nhất bên trong kho báu, dù giá trị của viên đan dược kia không bằng Long Huyết Xích Kim, nhưng cũng là một trong những bảo vật cực kỳ hiếm có bên trong kho tàng.
Đó là đan dược cấp Thánh!
Trong kho tàng của gia tộc Ngũ Táng thậm chí có cả đan dược cấp Thánh.
Vương Đằng vô cùng bất ngờ, cẩn thận quan sát thì nhận ra: “Đây là Đoạn Mệnh Thánh Hồn đan!”