Rất nhiều nữ võ giả làm bộ ôm tim, tình yêu lan tràn, vừa bênh vực kẻ yếu vì Gregory, vừa móc mỉa Nhạc Truân.
Nhạc Truân: “...”
Mọi người: “...”
Vương Đằng có chút cạn lời nhìn thoáng qua đám nữ võ giả, những người này rốt cuộc từ nơi nào đến?
Quả là kỳ lạ hiếm thấy!
Chẳng lẽ là đoàn hậu viện của Gregory?
Nhìn không ra, tên kia còn lẳng lơ như vậy.
Trong lòng Vương Đằng không khỏi ác ý suy đoán.
Phương diện này, quả nhiên vẫn là hắn tương đối chính chắn chững chạc, chưa bao giờ làm ra loại chuyện xốc nổi này.
Nhạc Truân không để ý đến lời nghị luận của mọi người, đi từng đi đến vương toạ lôi đình, muốn lĩnh hội truyền thừa núi Thiên Lôi, nơi đó là chỗ thích hợp cảm ngộ nhất.
Mọi người cũng chuẩn bị tản đi, khiêu chiến đã kết thúc, không còn gì đáng lưu luyến nữa, khiêu chiến như thế này bình thường khó gặp, lần này bọn họ đúng lúc ở gần đây, xem như đuổi kịp.
“Chờ đã!”
Ngay lúc này, một âm thanh trên bầu trời vang lên cực kỳ đột ngột.
Mọi người không nhịn được dừng bước, ngạc nhiên nhìn về nơi âm thanh truyền đến, ánh mắt rơi vào trên người một thanh niên tóc đen.
Người này, rõ ràng chính là Vương Đằng!
“Hửm?” Nhạc Truân dừng bước, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, ánh mắt cũng rơi xuống trên người Vương Đằng, hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
“Thật ra ta cũng là tới khiêu chiến ngươi!” Vương Đằng hờ hững cười nói.
“Khiêu chiến ta?” Nhạc Truân hơi kinh ngạc, thanh niên tóc đen trước mắt này chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ, thế mà tới khiêu chiến hắn? Quả thật làm hắn có hơi dở khóc dở cười.
“Cái gì?” Mọi người xung quanh cũng cho rằng mình nghe nhầm.
Võ giả cấp Vũ Trụ này muốn khiêu chiến Nhạc Truân?
Nói đùa cái gì vậy!
“Người anh em đừng làm rộn, ngươi mới Vũ Trụ cấp mà thôi, lại tu luyện thêm mười năm nữa rồi khiêu chiến cũng không muộn.”
“Ha ha ha, mười năm sợ là không đủ, ít nhất cũng phải một trăm năm.”
“Khi đó Nhạc Truân ước chừng đã sớm rời đi, hắn chỉ có thể khiêu chiến chủ nhân núi Thiên Lôi kế tiếp, hoặc là kế kế tiếp.”
“Người kế kế tiếp đại khái còn chưa được đâu, phải kế kế kế tiếp.”
“Phụt, cmn người kế kế kế tiếp, các ngươi đây là đang xem thường thiên kiêu này sao?”
“Tên này không phải là tay mơ lần đầu vào không gian giới vực đấy chứ, còn chưa hiểu tình hình hả?”
“Nói như vậy, thật sự có khả năng đó, bình thường tay mơ mới vừa vào không gian giới vực cũng là đức hạnh này, nghé con mới sinh không sợ hổ, mỗi năm đều có mấy tên làm ra trò cười.”
“Nhưng có dũng khí đến núi Thiên Lôi làm trò cười vẫn là người đầu tiên.”
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, cảm thấy hơi buồn cười.
Lúc mới đầu bọn họ còn chưa biết là chuyện gì, nhưng khi nghe thấy Vương Đằng muốn khiêu chiến Nhạc Truân, bọn họ liền không kiềm được.
Một võ giả cấp Vũ Trụ khiêu chiến chủ nhân núi Thiên Lôi, đây thật sự xem như là một tin tức lớn nhất gần đây, cả không gian giới vực sợ là đều sẽ thảo luận việc này.
Ném mặt mũi xuống toàn bộ vũ trụ.
Dù sao ở trong không gian giới vực nơi này cũng có thiên kiêu của các thế lực lớn trong toàn bộ vũ trụ, một khi tin tức truyền ra, chẳng phải tất cả mọi người đều biết sao.
“Ấy, là anh trai nhỏ rất đẹp trai kia, mặc dù dũng khí rất đáng khen, nhưng thực lực chênh lệch với Gregory quá nhiều, nhất định không phải đối thủ của Nhạc Truân.”
“Đáng tiếc một khuôn mặt đẹp trai, đầu óc hình như có vẫn đề.”
“Ai nói, hắn chỉ là nghé con mới sinh không sợ hổ, còn quá trẻ tuổi, cần khuyên bảo và giúp đỡ của đoàn Hoa Vương chúng ta.”
“Các chị em, chúng ta đi lên giúp hắn.”
...
Một bên khác, đám nữ võ giả đột nhiên nổi lên hào hứng, rầm rộ đi về phía Vương Đằng.
“Cái quỷ gì vậy???” Vương Đằng trừng mắt, trong đầu tràn đầy ý tưởng hoang đường, mấy người phụ nữ này có phải đầu bị cửa kẹp rồi không.
Hắn cũng không dám bị mấy người phụ nữ này cuốn lấy, lập tức phóng lên tận trời, đi tới trước mặt Nhạc Truân, nói lại lần nữa: “Ta muốn khiêu chiến ngươi, không nói đùa.”
“Anh trai nhỏ, ngươi đừng làm rộn, mau xuống đây, ngươi không phải đối thủ của Nhạc Truân đâu.” Những nữ võ giả đó vẫn không từ bỏ, ở phía dưới hô lớn.
“Kẻ ngốc mới xuống.” Vương Đằng cạn lời.
“Ha ha ha...” Viên Cổn Cổn không nhịn được cười ha ha, dáng vẻ người này quá đẹp trai cũng không dễ, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.
Bình thường chỉ dẫn tới một hai người, bây giờ dẫn tới cả một đoàn, thật đáng sợ!
Vẻ mặt Nhạc Truân kỳ quái, nhìn Vương Đằng, không có hơi hứng thú nào nói: “Ngươi đi xuống đi, ngươi không phải đối thủ của ta, không thấy được chiến đấu vừa nãy sao?”
“Thấy được.” Đối với sự coi thường của Nhạc Truân, Vương Đằng không để trong lòng, chỉ mỉm cười.
“Thấy được ngươi còn tới khiêu chiến ta?” Nhạc Truân thấy biểu cảm trên mặt Vương Đằng cực kỳ dửng dưng, không hề sợ hãi, ánh mắt dần ác liệt, nhìn chằm chằm Vương Đằng, giống như muốn nhìn ra rốt cuộc hắn cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự cực kỳ tự tin.
“Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút không?” Vương Đằng không nói gì thêm nữa, ngược lại hỏi.
Mắt Nhạc Truân lập tức híp lại, hắn nhìn người thanh niên tóc đen trước mắt này, không biết tự tin của hắn rốt cuộc từ nơi nào đến.
Thậm chí còn hỏi hắn có cần nghỉ ngơi không, không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười.
“Ngươi xác định muốn khiêu chiến ta?”
Nhạc Truân không nhiều lời nữa, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, hờ hững hỏi.
“Xác định.” Vương Đằng nói.
“Tốt!” Nhạc Truân gật đầu, ngạo nghễ nói: “Đối với khiêu chiến của bất cứ người nào, ta chưa từng từ chối ai, đồng thời cho dù ngươi là một võ giả cấp Vũ Trụ, ta cũng sẽ không nương tay, người ở đây đều thấy được, là ngươi muốn khiêu chiến ta, không phải ta muốn ức hiếp ngươi.”
“Đương nhiên.” Vương Đằng gật đầu lần nữa nói.
“Vậy thì bắt đầu đi, ta nhường ngươi ra tay trước.” Nhạc Truân bước vào hư không, đứng chắp tay, ngay cả lò luyện đan bị thu hồi trước đó, cũng chưa từng lấy ra.
Soạt!
Người bên dưới đã xôn xao một mảnh, Nhạc Truân thế mà đồng ý lời khiêu chiến của thanh niên tóc đen, quả thật không thể tin nổi.
“Ngươi thật sự không cần nghỉ ngơi?” Vương Đằng hỏi.
“Không cần.” Nhạc Truân nói.