Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3062 - Chương 3062. Núi Thiên Lôi, Đổi Chủ! (2)

Chương 3062. Núi thiên lôi, đổi chủ! (2)
Chương 3062. Núi thiên lôi, đổi chủ! (2)

Ánh mắt Nhạc Truân lại nhìn chằm chằm phía trước, lông mày cau lại. Biến mất rồi, tên kia lại vô cùng bất ngờ biến mất trong công kích lôi đình của hắn.

Nháy mắt đó, hắn quả thật đã đánh mất cảm nhận khí tức của đối phương.

“Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá!” Một tiếng nói ở bên khác truyền tới.

Nhạc Truân vội vàng quay đầu nhìn.

Không biết Vương Đằng đã xuất hiện ở một hướng khác từ khi nào, đang vỗ ngực, dáng vẻ nghĩ lại còn sợ nhìn hắn.

“Ngươi!” Đồng tử Nhạc Truân co lại, hắn hoàn toàn không biết Vương Đằng làm thế nào thoát ra khỏi công kích lôi đình của hắn và xuất hiện ở một hướng khác.

Trong lĩnh vực của hắn, làm sao đối phương làm được?

Mọi người vây xem bên dưới cũng vô cùng khiếp sợ, ánh mắt đặt trên người Vương Đằng cũng không có ai nhìn ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Đối phương rõ ràng đã bị lôi đình kia đánh trúng, tại sao có thể xuất hiện ở một hướng khác, lẽ nào tốc độ của hắn đã nhanh tới mức giấu được ánh mắt của tất cả võ giả có mắt ở đây sao?

Điều này không thể nào!

Tốc độ của một võ giả cấp Vũ Trụ sao có thể đạt đến trình độ đó!

“Ngươi không thoát ra được đâu.” Nhạc Truân thầm hít sâu trong lòng, ánh mắt vô cùng tự tin.

“Ồ! Vậy sao?” Vương Đăng khẽ mỉm cười.

“Hừ! Rất buồn cười sao?” Thấy nụ cười bình thản không có gì đáng kể kia của Vương Đằng, trong lòng Nhạc Truân cực kỳ không vui, không khỏi lạnh lùng hừ.

“Ngươi tự tin quá rồi.” Vương Đằng nói.

“Có phải tự tin quá hay không, ngươi thử rồi sẽ biết.” Ánh mắt Nhạc Truân ngưng lại, cũng không thấy hắn có động tác gì, trong lĩnh vực này lập tức có vô số lôi đình đánh xuống, nhao nhao đánh về phía Vương Đằng, chi chít khiến người ta không khỏi cảm thấy nghẹn thở.

Cảnh tượng này thật sự quá khủng khiếp, trong vòng chục nghìn dặm đều đã bị lôi vực của Nhạc Truân bao phủ, lôi đình như giọt mưa vô tận rơi xuống, cho dù là võ giả cấp Vực Chủ đỉnh phong bị đánh trúng sợ là cũng sẽ chết.

Ầm!

Tiếng nổ khủng khiếp vang lên, chấn động hư không, nếu không phải đang ở trong lĩnh lực, thì không gian này sợ là cũng không thể chịu đựng được công kích của lực Lôi Đình này, chắc chắn sẽ xuất hiện vết nứt không gian.

“Lĩnh vực này đã vượt xa bát giai, xem ra lúc chiến đấu với Gregory, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực.” Vương Đằng nhìn lực Lôi Đình trên đỉnh đầu, trên mặt không hiện ra chút vẻ sợ hãi nào, mắt lóe qua vẻ kỳ dị.

Không thể không thừa nhận, thực lực của Nhạc Truân này có hơi nằm ngoài dự đoán của hắn, cho dù là một số võ giả cấp Giới Chủ nhất giai bình thường sợ là cũng không có khí thế mạnh như vậy.

Hơn nữa lĩnh vực này hình như cũng không phải Lôi lĩnh vực bình thường, lờ mờ còn tồn tại chút đặc tính khó tưởng tượng nào đó.

Người vây xem bên dưới cũng vô cùng khiếp sợ, bọn họ cũng phát hiện lúc này thực lực Nhạc Truân thể hiện ra còn mạnh mẽ hơn lúc đối phí với Gregory.

Điều này không phải chứng tỏ thực lực của thanh niên tóc đen kia còn hơn hẳn Gregory à, nếu không sao có thể hoàn toàn ép ra thực lực của Nhạc Truân.

Người vây xem càng ngày càng đông từ khắp bốn phương tám hướng tới đây, vây bầu trời xung quanh tới mức nước chảy không lọt, nhao nhao nhìn về phía tình hình trong lĩnh vực kia.

Bọn họ về sau mới đến, chưa thấy chiến đấu lúc trước của hai người, nhưng lúc này thấy Vương Đằng và Nhạc Truân đánh tới mức như vậy, tất nhiên cũng vô cùng kinh ngạc về sự mạnh mẽ của Vương Đằng.

Thực lực của Nhạc Truân đã không thể nghi ngờ, nếu không cũng không thể ngồi vững vương tạo Lôi Đình của núi Thiên Lôi. Nhưng người khiêu chiến Nhạc Truân này lại cũng mạnh mẽ như vậy, thật sự khiến người ta kinh ngạc và bất ngờ.

Lúc bọn họ thấy cảnh giới của Vương Đằng lại chỉ là cấp Vũ Trụ, thì càng hơi mờ mịt.

Từ khi nào một võ giả cấp Vũ Trụ lại mạnh mẽ như vậy?

“Không biết thanh niên tóc đen kia còn có thể chống đỡ được nữa không?”

Trong lòng rất nhiều người đều cực kỳ tò mò, không ít người lại vô cùng vui vẻ xem Vương Đằng đánh bại Nhạc Truân, dù sao Nhạc Truân cũng không phải người của thế lực bọn họ.

Đây chính là điển hình của không hy vọng người khác sống tốt hơn mình.

“Nhạc Truân là thiên kiêu của liên minh Phó Chức Nghiệp chúng ta, người này chắc chắn không phải đối thủ của Nhạc Truân.”

Cũng có người không hy vọng Vương Đằng thắng, bọn họ đều là võ giả thiên tài của liên minh Phó Chức Nghiệp.

Thiên tài của liên minh Phó Chức Nghiệp về mặt võ đạo dù sao cũng không bằng thế lực khác, cho nên địa vị của Nhạc Truân trong lòng bọn họ cực kỳ quan trọng, không thể có tổn thất.

Lôi đình vô tận kia càng ngày càng gần, trong thời gian ngắn ngủi đã rơi xuống đỉnh đầu của Vương Đằng.

Khóe miệng Nhạc Truân khẽ cong lên, hắn là chủ núi Thiên Lôi, hắn không thể thua.

Huống hồ là thua một võ giả cấp Vũ Trụ, điều này tuyệt đối không thể xảy ra.

“Nếu đã như vậy…” Sắc mặt Vương Đằng lại vô cùng bình tĩnh, trong lòng đột nhiên khẽ quát: “Kiếm vực Kim Lôi, mở!”

Uỳnh!

Một lĩnh vực quét ra xung quanh, chỉ bao phủ phạm vi mười mấy mét, nhưng nháy mắt đã bảo vệ lấy hắn.

Ầm ầm ầm…

Ngay sau đó, từng ánh kiếm màu tím vàng đột nhiên nổ ra từ trong lĩnh vực kia, xông lên trời giống như biến thành một dòng thác ánh kiếm màu tím vàng, vô cùng nguy nga.

Tất cả lôi đình đánh xuống đều bị phá hủy, hóa thành vô số đốm sáng dưới dòng thác ánh kiếm màu tím vàng này, rồi biến mất trong không trung.

“Sao có thể?” Sắc mặt Nhạc Truân thay đổi, hoàn toàn không ngờ sẽ như vậy, công kích của hắn lại bị chặn lần nữa.

Mọi người bên dưới cũng trợn to mắt, không dám tin vào mắt mình, thanh niên tóc đen kia lại chặn được công kích lĩnh vực của Nhạc Truân.

Lôi đình biến mất, lĩnh vực của Vương Đằng cũng hoàn toàn hiện rõ trước mặt mọi người, mặc dù phạm vi bao phu chỉ có mười mấy mét, không thể so sánh với lĩnh vực bao trùm chục nghìn dặm kia của Nhạc Truân. Nhưng lúc này không ai dám xem thường lĩnh vực nhỏ bé này.

Chấn động!

Kinh ngạc!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên lĩnh vực kia, muốn tìm tòi nghiên cứu đến cùng.

Hết chương 3062.
Bình Luận (0)
Comment