Nhưng rốt cuộc có phải hay không thì vẫn phải tận mắt nhìn thấy rồi mới biết.
Vậy mới khiến cho rất nhiều người đến quan sát trận chiến núi Thiên Lôi, còn về việc bọn họ có thể tới kịp trận đại chiến kia hay không, thì phải xem vận may thôi.
…
Núi Thiên Lôi.
Vương Đằng cũng không biết trong thời gian ngắn ngủi này, tin tức của núi Thiên Lôi đã truyền ra ngoài rồi.
Lúc này chiến đấu của hắn và Nhạc Truân đã ngày càng kịch liệt, hai người ngươi qua ta lại, binh khí không ngừng va chạm, bóng thương và ánh đáo ngang dọc khắp bầu trời, cực kỳ kinh người.
Ầm!
Tiếng nổ truyền ra, hai người sau khi đụng vào nhau, hai bên đều lùi lại, cách nhau mười chục mét, nhìn nhau từ xa, trong miệng đều hơi thở dốc.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Đến từ thế lực nào?” Sắc mặt Nhạc Truân đã hoàn toàn nặng nề, nhìn Vương Đằng hỏi.
“Ta…” Vương Đằng đột nhiên sửng sốt, hắn bị hỏi nghẹn rồi.
Nói thật hắn cũng không biết hắn đến từ thế lực nào, tính là bảy đại học viện tinh không à? Hay tính là công ty vũ trụ hư cấu? Hoặc tính là liên minh Phó Chức Nghiệp?
Ừm, đây là một vấn đề.
“Hừ, giấu đầu hở đuôi, ta còn tưởng là thế lực lớn gì.” Nhạc Truân hừ lạnh, tưởng rằng Vương Đằng không muốn tiết lộ thân phận, nên cũng không hỏi nhiều nữa, thân hình lại xông nhanh, đánh qua.
Vương Đằng hơi bất đắc dĩ, cái này có thể trách hắn sao?
Không thể nha!
Người quá xuất sắc thật sự cũng rất phiền não đấy.
Vương Đằng vừa lẩm bẩm ở đáy lòng, vừa đón lấy Nhạc Truân.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh…
Hai người lại va chạm với nhau, đối mặt với một võ giả thiên kiệu hệ Lôi cấp Vực Chủ đỉnh phong thì cho dù là Vương Đằng cũng không dám có hơi chậm trễ nào.
Giờ phút này, hắn không những phát huy lực lượng thân thể trình độ cao nhất, mà còn sử dụng lực lượng lĩnh vực, dung hòa vào trong đao pháp mình thi triển, bộc phát ra uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Thế là chỗ hắn càng xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kinh người hơn, một tay hắn ra quyền, quyền ấn hỏa diễm đánh ra, một tay khác lại nắm chiến đao điên cuồng chém ra giống như người điên hiếu chiến vậy.
Thậm chí bên cạnh còn có gạch Phiên Lôi thi thoảng sẽ đánh lén một cái.
Lúc này gạch Phiên Lôi đã khôi phục lại kích thước bình thường, biến thành một lôi quang xuyên qua bầu trời đầy lôi đình, vô cùng không bắt mắt.
Nhạc Truân hoàn toàn không rảnh để khống chế lò luyện đan kia nữa, nói cho cùng hắn cũng không phải tinh thần niệm sư, không thể làm được vừa chiến đấu, vừa không chế binh khí công kích.
Quyền ấn và ánh đao ngang trời, gạch Phiên Lôi từ trên trời đập xuống lại khiến Nhạc Truân ứng phó hơi mệt nhọc, sắc mặt càng u ám hơn.
“Tên này!” Nhạc Truân cắn răng, trong lòng cực kỳ ấm ức, hắn chưa từng gặp loại võ giả này, thủ đoạn nhiều tới mức khiến người ta không biết làm sao.
Ầm!
Lúc phân tâm, gạch Phiên Lôi đột nhiên bẻ lái, đập về phía sau lưng hắn, trực tiếp nhắm chuẩn sau gáy của hắn.
Nhạc Truân lập tức cảm thấy sau gáy có một cơn gió lạnh ập tới, da đầu lập tức tê dại, sau lưng hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lách người né tránh.
Vèo!
Một lôi quang lướt qua má của hắn, mặc dù tránh được cú vô cùng nguy hiểm, nhưng lực Lôi Đình mạnh mẽ kia vẫn để lại một vết cháy trên má của hắn.
“Vãi chưởng, vô sỉ quá!”
“Người này vậy mà chơi đánh lén!”
“Đây cũng hiểm quá rồi!”
“Tinh thần niệm sư quả nhiên tim đều bẩn!”
…
Người vây xem bên dưới đều không khỏi lau mồ hôi lạnh thay Nhạc Truân, rất nhiều người không nhịn được đứng ở góc độ của Nhạc Truân, cảm thấy mặt hơi đau.
Nếu là bọn họ, thì sợ là không tránh được đòn vừa rồi kia.
Trong lòng Nhạc Truân hoàn toàn không dám buông lỏng chút nào, vừa nãy tránh được lôi quang do gạch Phiên Lôi biến thành kia, hắn đã lập tức nhìn thấy Vương Đằng đang xông thẳng về phía hắn.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Vương Đằng nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Nhạc Truân, đánh ra một loạt quyền ấn, ầm ầm trấn áp.
Nhạc Truân đâm trường thương, bóng thương ngang trời, lập tức đụng với quyền ấn kia, bùng lên từng tiếng nổ.
Lúc vội vàng, bóng thương của Nhạc Truân lại không địch được, nháy mắt đã bị đánh tan, quyền ấn của Vương Đằng lại đánh xuống, bao phủ lấy hắn.
Soạt!
Mọi người chợt rộ lên, Nhạc Truân lại rơi vào thế bất lợi, đúng là khó tưởng tượng nổi.
Quyền ấn nổ ra, dư ba nguyên lực quét ngược ra bốn phương tám hướng, một bóng người hơi thảm hại xông ra, rõ ràng chính là Nhạc Truân.
Mái tóc dài của hắn trở nên cực kỳ rối bù, một bộ chiến giáp hệ Lôi mặc trên người lại xuất hiện mấy vết lõm ở bên trên, rõ ràng là vừa nãy bị Vương Đằng đánh ra.
Nhạc Truân cúi đầu nhìn, con ngươi hơi co rút, chiến giáp này của hắn là cấp Giới Chủ, nhưng đã bị tên trước mắt này để lại dấu vết.
Đây là sức mạnh mạnh mẽ cỡ nào!
Nếu trực tiếp đánh lên người của hắn, thì cho dù hắn không bị thương nặng, cũng sẽ tổn thất hai ba thành thực lực.
Cho dù là như vậy, lực phản chấn kia vẫn khiến hắn cảm thấy nội tạng bị chấn thương, lúc này nguyên lực vận chuyển mới hơi giảm bớt.
“Ngươi đang nhìn đi đâu? Còn chưa kết thúc nha.”
Một tiếng nói lại truyền tới khiến Nhạc Truân ngẩng phắt đầu lên, đồng tử hơi co lại.
Uỳnh!
Không kịp nghĩ nhiều, một khí tức kỳ lạ bộc phát từ trong người hắn, quét ra khắp bốn phương tám hướng.
“Hửm?” Thân hình của Vương Đằng vẫn đang xông về phía trước, lông mày đột nhiên cau lại. “Lĩnh vực!”
Suy nghĩ này vừa hiện ra, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, lôi đình rơi xuống khắp nơi, tạo thành một vùng Lôi lĩnh vực rộng lớn xung quanh Nhạc Truân, bao phủ hắn ở bên trong.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh…
Vô số lôi đình đánh xuống, nháy mắt đã bao vây Vương Đằng, tránh cũng không tránh được.
Trong nháy mắt bị lôi đình bao phủ, Vương Đằng đã biến mất trong lôi quang chói mắt kia.
“Lĩnh vực này… mạnh quá!”
Người vây xem bên dưới vô cùng chấn động, nhao nhao đổi sắc mặt.
“Lẽ nào sắp phân thắng bại rồi sao?” Không ít người suy đoán trong lòng, không khỏi lắc đầu cảm thán, xem ra cuối cùng thanh niên tóc đen kia vẫn không phải đối thủ của Nhạc Truân.
Lĩnh vực của Nhạc Truân vừa ra, hắn hoàn toàn không đỡ nổi.