“Chúng ta cũng đi thôi.” Thân hình Vương Đằng hơi động, đã bay xuống dưới.
“Ngươi đã có nơi ở trong này chưa? Nếu không có, có thể đi cùng ta.” Cổ La lập tức đuổi kịp, hỏi.
“Không cần, sẽ có người đến đón ta.” Vương Đằng cười nói.
Cổ La hơi kinh ngạc, nhưng không nói thêm cái gì.
Hai người mới vừa xuống chiến thuyền, từ nơi xa đã lập tức truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.
“Tông sư Vương Đằng!”
Vương Đằng quay đầu nhìn lại, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, nghênh đón: “Các vị Tông sư, đã chờ lâu.”
“Ha ha ha, cuối cùng ngươi đã đến, chúng ta đều đã chờ từ lâu.” Tông sư Alfred cười to nói.
“Dọc đường có hơi việc trì hoãn, khiến các vị Tông sư đợi lâu, thật sự áy náy.” Vương Đằng ngượng ngùng nói.
“Đâu có, đâu có, ta chỉ thuận miệng nói, kêu ngươi chạy từ nơi xa như vậy đến, chúng ta mới nên thấy áy náy.” Tông sư Alfred liên tục xua tay nói.
“Hai người các ngươi đừng khách sáo nữa, Tông sư Vương Đằng lên đường gấp gáp chắc đã mệt, chúng ta đi về trước đã.” Tông sư Hoa Viễn mở miệng nói.
“Đúng đúng, nhìn xem đầu óc ta đây, đi thôi, đi về trước, chúng ta đều đã sắp xếp chỗ ở xong xuôi.” Tông sư Alfred kéo Vương Đằng định đi.
“Chờ một chút.” Vương Đằng vội vàng nói.
“Sao vậy?” Đám người Tông sư Hoa Viễn kinh ngạc nói.
Vương Đằng quay đầu nhìn Cổ La, nói: “Cổ La huynh, người ngươi muốn đợi đã đến chưa? Có muốn đi cùng không?”
“Không cần, bọn họ sẽ nhanh chóng đến đây.” Cổ La cười nói.
“Vậy chúng ta từ biệt, gặp lại trên sự kiện giao lưu.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Được.” Cổ La cười gật đầu.
Lúc này Vương Đằng mới xoay người rời đi cùng với đám người Tông sư Hoa Viễn.
Một chiếc phi thuyền từ đằng xa hạ xuống, đám người Vương Đằng đi lên phi thuyền, đã bay đến đại lục chính ở nơi xa.
Cổ La đứng tại chỗ, nhìn theo bóng phi thuyền rời đi, ánh mắt hơi lóe lên, khóe miệng hiện lên nụ cười ý vị sâu xa.
“Điện hạ, người bạn ngươi mới vừa quen hình như hơi thú vị.” Một giọng nói vang lên bên tai Cổ La.
Không biết từ khi nào, một lão già xuất hiện ở sau lưng hắn, lặng yên không tiếng động, giống như không tồn tại.
“Chính là thú vị, mới chơi vui.” Cổ La khẽ cười nói.
Trên phi thuyền, Vương Đằng bị một đám Tông sư vây quanh.
“Tông sư Vương Đằng, tới tới tới, ngồi đây ngồi đây, một đường vất vả, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
“Tông sư Vương Đằng, uống chút gì không, chúng ta mang đến không ít đồ uống, rượu ngon, ngươi nhất định sẽ thích.”
“Tông sư Vương Đằng, ngươi có đói bụng không, muốn ăn chút gì đó trước không, ta nói với ngươi này, mỹ thực bên tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp chúng ta, món nào cũng có, còn có cả mấy con phố linh thực do Linh trù sư đặc biệt xây nên, cực kỳ náo nhiệt, mỹ thực nơi đó nhất định sẽ làm ngươi mở rộng tầm mắt, có muốn đi xem một lát không?”
...
Vừa vào phi thuyền, các vị Tông sư liền cực kỳ nhiệt tình thăm hỏi Vương Đằng, hỏi han ân cần, giống như sợ hắn đói, sợ hắn mệt.
“...”
Mấy Tông sư trẻ tuổi của đế quốc Đại Càn, La Đường, Tạ Gia đều hơi cạn lời.
Mấy lão Tông sư này quả thật cung Tông sư Vương Đằng này như cung tổ tông.
Có cần thiết không?
Có thể Tông sư Vương Đằng này thật sự là một thiên tài, nhưng đều là cấp Tông sư như nhau, ai còn không có hơi thiên phú, không cần thiết bất chấp tư thế đi nịnh nọt hắn như thế.
Không còn gì nghi ngờ gì, trong mắt các Tông sư trẻ tuổi này, đám người Tông sư Hoa Viễn là đang nịnh nọt Vương Đằng...
Nhưng bọn họ lại không biết quan hệ giữa đám người Tông sư Hoa Viễn và Vương Đằng.
Vương Đằng có hơi dở khóc dở cười, đám Tông sư này không khỏi chuyện bé xé ra to quá rồi, hắn cũng không phải người khác người như vậy, đây là coi hắn thành đứa trẻ ba tuổi sao?
“Tông sư Vương Đằng...”
“Khụ khụ, các vị Tông sư!” Vương Đằng nhìn dáng vẻ ân cần của các lão Tông sư xung quanh, không nhịn được sợ run người, vội vàng nói: “Mọi người không cần như thế, ta đã là một phần tử của liên minh Phó Chức Nghiệp đế quốc Đại Càn, tự nhiên cũng sẽ ra một phần sức.”
“Huống chi trước đó khi ta vừa đến đế quốc Đại Càn, các vị Tông sư và liên minh Phó Chức Nghiệp đều trợ giúp không nhỏ cho ta.”
“Cho nên bất kể là nói lý lẽ vẫn hay nói thân tình, đây đều là chuyện ta không thể chối từ.”
Các Tông sư không nghĩ tới Vương Đằng sẽ nói như vậy, cũng hơi sững sờ, ngay sau đó liếc nhìn nhau, trên mặt dần lộ ra ý cười.
Ý cười đó hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, nếu nói trước đó bọn họ lôi kéo Vương Đằng chỉ là xuất phát từ công nhận và coi trọng thiên phú của hắn, như vậy lúc này bọn họ đã đem hắn trở thành chuyên gia nghề phụ chân chính của đế quốc Đại Càn.
Nói ngắn gọn chính là... Người một nhà!
Bọn họ biết lai lịch của Vương Đằng, bình thường mà nói, đối với người ngoài như hắn, rất khó sinh ra lòng trung thành với đế quốc Đại Càn, cho nên bọn họ mới cực hạn lôi kéo, sợ Vương Đằng chạy.
Nhưng sau khi Vương Đằng nói ra câu này, bọn họ nhìn khuôn mặt chân thành của Vương Đằng, một tia lo lắng cuối cùng trong lòng hoàn toàn biến mất.
Đương nhiên, quan hệ giữa bọn họ và Vương Đằng vốn đã rất gần, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Chẳng qua bọn họ càng hy vọng Vương Đằng có thể trở thành chuyên gia nghề phụ mạch đế quốc Đại Càn bọn họ, như vậy bọn họ mới xem như chân chính đứng cùng một chỗ.
“Là đám lão già chúng ta quá quái đản rồi ha.” Đám người Tông sư Hoa Viễn ngồi xuống bên cạnh, lắc đầu bật cười nói.
“Hì, chúng ta đây là đang quan tâm ngươi đó.” Tông sư Alfred cười đắc ý nói.
“Vậy ta phải cảm ơn sự yêu mến của các vị Tông sư rồi.”
Trong lòng Vương Đằng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bộ dáng được sủng ái mà lo sợ, chắp tay lia lịa nói.
“Ha ha ha...”
Các vị Tông sư thấy hắn hiển nhiên là đang chọc cười, cũng không khỏi cười phá lên.
“Phải rồi, người vừa nãy là?” Tông sư Alfred tò mò hỏi: “Ta thế mà có hơi nhìn không thấu người thanh niên kia.”