Mọi người nghe vậy, đều tò mò nhìn lại, vừa rồi bọn họ cũng muốn hỏi, nhưng đứng trước mặt người ta, nên không mở miệng.
“Hắn là một người bạn ta quen biết trên đường, tên là Cổ La, là người cương vực Cổ Hồng.” Vương Đằng kể lại chuyện trên đường một lượt.
“Cương vực Cổ Hồng!”
Tông sư ở đây đều là người kiến thức tương đối rộng, hơn nữa tiếng tăm bên ngoài của cương vực Cổ Hồng, có rất ít người không biết, lúc này bọn họ nghe vậy, cũng không khỏi giật mình.
“Hắn họ Cổ?!” Vẻ mặt Tông sư Hoa Viễn hơi nghiêm trọng.
Cương vực Cổ Hồng vốn đã làm cho người ta kinh ngạc, huống chi đối phương còn họ Cổ, thân phận này cũng có hơi ý vị sâu xa.
“Hắn chủ động đi lên kết thân với ngươi?” Tông sư Alfred hơi khó tin hỏi.
Mấy Tông sư trẻ tuổi Tạ Gia, La Đường không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được một tia chấn động từ trong mắt đối phương.
Một Luyện đan sư của cương vực Cổ Hồng, hơn nữa còn là họ Cổ, vậy mà chủ động kết thân với Tông sư Vương Đằng này.
Chẳng lẽ thiên phú hắn thật sự mạnh như thế?
Ngay cả Luyện đan sư cương vực Cổ Hồng cũng bằng lòng hạ thư thái kết thân!
“Đúng vậy.” Vương Đằng gật đầu, cảm thấy vẻ mặt bọn họ biểu lộ hình như có hơi kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Thân phận người này e rằng không đơn giản.” Tông sư Alfred trầm ngâm nói: “Hơn nữa ngươi có điều không biết, cương vực Cổ Hồng từ trước đến nay độc lai độc vãng, sẽ rất ít khi chủ động kết thân với người khác, trái lại người thế lực khác luôn hao hết đủ loại tâm cơ đi kết thân với bọn họ, đáng tiếc cũng chỉ là phí công thôi, có rất ít người có thể lọt vào mắt người cương vực Cổ Hồng.”
“Từng ấy năm tới nay như vậy, chỉ có một vài thiên kiêu đứng đầu mới có thể có được tình hữu nghị của bọn họ.”
“Ồ?” Vương Đằng không khỏi hơi kinh ngạc.
Cổ La và miêu tả của mấy người Tông sư Alfred thế mà không giống nhau chút nào, tên kia nhiệt tình với hắn khủng khiếp, chẳng hề có lấy tí kiêu ngạo.
Nếu không phải thấy tận mắt, hắn thậm chí sẽ nghi ngờ người mấy người Tông sư Alfred nói và người hắn đụng phải có phải cùng một người hay không.
Nhưng hắn cũng không hoài nghi mấy người Tông sư Alfred lừa hắn, không cần thiết, loại chuyện này nhất định là mọi người đều biết, hơn nữa bọn họ cũng không có lý do gì lừa hắn.
Điều này nói rõ rằng người cương vực Cổ Hồng quả thật giống như mấy người Tông sư Alfred nói, chỉ là Cổ La đối với hắn có hơi đặc biệt mà thôi.
Vương Đằng không khỏi hơi tò mò, đối phương tiếp cận hắn có mục đích gì?
Thật chẳng lẽ là đã nhìn ra thiên phú tuyệt đỉnh không gì sánh kịp kia?
Nhưng hắn không làm gì cả mà, Cổ La làm sao thấy được sự bất phàm của hắn?
“Haiz, quả nhiên người không tầm thường như ta làm sao cũng không thể giấu đi.” Vương Đằng thở dài trong lòng: “Thiên phú của ta, aiss chết tiệt, không có chỗ xếp.”
“Ngoài ra, chuyên gia nghề phụ của cương vực Cổ Hồng đều rất mạnh, trước kia trong hội giao lưu mỗi đợt, chuyên gia nghề phụ của cương vực Cổ Hồng đều sẽ có thành tựu vô cùng xuất sắc, làm cho tất cả mọi người đều cực kỳ rung động.” Tông sư Hoa Viễn dường như nhớ lại cái gì, bổ sung nói.
“Lợi hại như vậy sao?” Vương Đằng không khỏi sờ cằm: “Chuyện này hình như càng ngày càng thú vị rồi đây.”
Cổ La cảm thấy hứng thú với hắn, sao hắn không cảm thấy hết sức hứng thú với Cổ La được.
Thiên kiêu nghề phụ cương vực Cổ Hồng, hắn lại rất muốn xem thử, không chừng có thể cạo được lông cừu không tưởng được.
Mấy người Tông sư Hoa Viễn không khỏi hơi ngạc nhiên, bọn họ nhắc nhở Vương Đằng, là muốn để hắn cẩn thận một chút, kết quả tên này sao lại có dáng vẻ cực kỳ kích động thế này?
“Tông sư Vương Đằng, chuyên gia nghề phụ của cương vực Cổ Hồng đều rất mạnh, ngươi tuyệt đối đừng xem thường.” Tông sư Alfred hơi chần chừ, vẫn trịnh trọng nhắc nhở.
“Đúng vậy, mỗi đợt trước kia, hễ chuyên gia nghề phụ của cương vực Cổ Hồng xuất hiện, đều là kẻ địch mạnh của tất cả chuyên gia nghề phụ.” Tông sư Harold bên cạnh cũng cực kỳ cảm thán gật đầu nói.
“Các vị Tông sư yên tâm, ta sẽ không khinh địch.” Vương Đằng thờ ơ cười nói.
Lời tuy nói như thế, nhưng thật ra hắn cực kỳ tự tin với chính mình, trừ khi hội giao lưu có chuyên gia nghề phụ cấp Thánh xuất hiện, nếu không hắn nhất định sẽ không thua bất cứ kẻ nào.
Nhưng hội giao lưu này lại giới hạn trong thế hệ trẻ tuổi, người tham gia không thể quá ba trăm tuổi, căn bản không thể xuất hiện chuyên gia nghề phụ cấp Thánh.
Dù sao muốn trong ba trăm tuổi đạt đến cấp Thánh, tu vi võ đạo cũng nhất định phải đạt đến cấp Giới Chủ.
Điều kiện này quá hà khắc.
Trong ba trăm tuổi để trình độ nghề phụ đạt đến cấp Thánh, vốn là một chuyện vô cùng khó khăn, mà muốn đồng thời trong vòng ba trăm năm tăng tu vi võ đạo lên đến cấp Giới Chủ, độ khó càng tăng lên rất nhiều, chỉ có một số nhỏ thiên kiêu có thiên phú võ đạo cực kỳ mạnh mới có thể đạt tới.
Có thể nói, người có thiên phú nghề phụ và thiên phú võ đạo đều nghịch thiên như vậy, gần như là không tồn tại.
Dù sao trong lịch sử vô tận của vũ trụ, tồn tại có thể trong ba trăm tuổi đạt đến cấp Thánh, một tay cũng đếm hết được.
Những tồn tại đó đều là thiên kiêu vô số kỷ nguyên mới có thể xuất hiện một người.
Cho nên Vương Đằng gần như đã đứng ở thế bất bại.
Nhiều lắm là có người cảnh giới có thể ngang bằng với hắn, nhưng lấy thủ đoạn của Vương Đằng, hắn tin tưởng cho dù cùng cảnh giới, trình độ nghề phụ của hắn cũng có thể thắng hết những người khác.
Mấy người Tông sư Alfred không biết trong lòng Vương Đằng đang suy nghĩ gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cũng không mảy may khinh thường ý của người khác, trong lòng ít nhiều cũng yên tâm hơn.
Trong mắt bọn họ, tuy bình thường Vương Đằng có hơi lố lăng, nhưng quả thật không phải loại người sao không coi ai ra gì, lúc nên nghiêm túc kiểu gì cũng sẽ nghiêm túc, không hề mơ hồ, điểm ấy bọn họ cực kỳ yên tâm.