Mà bây giờ, lấy thực lực của bản thân Vương Đằng, cũng đủ để nghiền áp võ giả cấp Vực Chủ như Tào Hoành Đồ.
So sánh giữa Tào Hoành Đồ và Vương Đằng, quả thật chênh lệch đã quá lớn.
Chủ nhân chủ Nam Cung Việt có thể có một người thừa kế như Vương Đằng, thật sự là may mắn đến cực hạn.
Ngay từ đầu nó còn cảm thấy Vương Đằng có thể giành được truyền thừa của chủ nhân cũ Nam Cung Việt, mới là may mắn đến cực hạn, bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, làm cho người ta thổn thức.
“Người gia tộc Pylax hẳn cũng sẽ đến nơi này nhỉ?” Viên Cổn Cổn đột nhiên hỏi.
“Hửm? Bọn họ cũng sẽ đến?” Vương Đằng hơi ngây ra.
“Hẳn là sẽ đến, đế quốc Đại Càn có không vị trí, gia tộc Pylax chắc chắn có thể lấy được.” Viên Cổn Cổn nói.
Ánh mắt Vương Đằng lấp lóe, gật đầu.
Gia tộc Pylax đến mới tốt, để cho bọn họ nhìn hắn thượng vị đi, tức chết bọn họ.
“Nếu ngươi trở thành thành viên trung tâm của liên minh Phó Chức Nghiệp, gia tộc Pylax không chừng sẽ chủ động tìm ngươi hóa giải ân oán cũng khó nói.” Viên Cổn Cổn cười nói.
“Hóa giải ân oán?” Vương Đằng ngây ra lần nữa, cau mày nói: “Lấy tác phong làm việc của gia tộc Pylax, e rằng sẽ không làm vậy đâu, bọn họ không hạ nổi mặt mũi đâu.”
“Vậy ngươi cũng quá coi thường lực uy hiếp của thành viên trung tâm liên minh Phó Chức Nghiệp.” Viên Cổn Cổn cười thần bí nói.
“Ngươi chắc chắn?” Vương Đằng hoài nghi hỏi.
“Ta cực kỳ chắc chắn luôn, dù sao ngươi cứ đợi rồi xem.” Viên Cổn Cổn cười hì hì nói: “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể trở thành thành viên trung tâm của liên minh Phó Chức Nghiệp.”
“Ha ha, thành viên trung tâm, ta nhất định sẽ giành được, không ai ngăn nổi, ta trái lại rất tò mò gia tộc Pylax sẽ làm như vậy hay không.” Vương Đằng cười khẩy nói.
Thời gian thả lỏng luôn trôi qua rất nhanh, sắc trời bên ngoài dần tối xuống, buổi tối ở tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp đã đến.
Lúc này, mấy người Tông sư Alfred tìm tới.
“Tông sư Vương Đằng, cùng ra ngoài đi dạo đi, buổi tối của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp rất náo nhiệt đấy.” Tông sư Hoa Viễn mời gọi.
“Vừa lúc ta cũng muốn ra ngoài dạo, để ta xem thử tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp này có những chỗ nào đặc biệt.” Vương Đằng cười, đi ra khỏi cửa.
“Chắc chắn sẽ không làm ngươi thất vọng.” Tông sư Alfred cười nói.
“Vậy thì đi thôi.” Vương Đằng vung tay lên, tràn đầy phấn chấn nói.
“Trước tiên chờ một lát.” Tông sư Hoa Viễn vội vàng ngăn hắn lại.
“Làm sao vậy?” Vương Đằng sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi.
“Ngươi thay trang phục của liên minh Phó Chức Nghiệp vào trước đã, ở tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, thay trang phục tương ứng sẽ tương đối dễ dàng hơn.” Tông sư Hoa Viễn giải thích một phen, cười nói: “Hơn nữa trang phục của ngươi, chúng ta cũng đều mang đến.”
Nói xong, trong tay hắn đã xuất hiện một bộ trường bào gấp gọn, đưa cho Vương Đằng.
“Là ta sơ suất rồi.” Vương Đằng cúi đầu nhìn chiến phục trên người mình, không khỏi cười khổ, gật đầu, nhận lấy trường bào, nói: “Vậy mời mấy vị Tông sư chờ trong chốc lát.”
“Đi đi, đi đi.” Mấy người Tông sư Hoa Viễn cười nói.
Vương Đằng lập tức cầm lấy trường bào đi vào trong phòng, đóng cửa lại, cởi ra chiến phục trên người, sau đó mặc vào bộ trường bào Tông sư Hoa Viễn mang đến.
Đây là một bộ trường bào màu tím vàng, tinh xảo hoa lệ, mặt ngoài nhẵn nhụi tinh tế, sờ lên vô cùng thoải mái, đồng thời có thể nhìn thấy một vài phù văn giấu bên trong chi tiết, hiển nhiên không phải quần áo bình thường.
Lấy trình độ phù văn của Vương Đằng, lập tức nhìn ra những phù văn này có nhiều loại công hiệu, ví dụ như chống nước, chống cháy, chống bụi, phòng độc, vân vân, thậm chí còn có tác dụng phòng ngự nhất định.
Loại phòng ngự này, không thua kém gì chiến giáp cấp Vũ Trụ.
Bộ trường bào này làm Vương Đằng nhớ tới trang phục công hội nghề phụ bản xứ phát cho mình sau khi thông qua sát hạch nghề phụ Phù văn sư, Luyện đan sư, vân vân ở đại lục Tinh Võ, cả hai rất giống nhau.
Không thể không thừa nhận, cơ chế nghề phụ của đại lục Tinh Võ và cơ chế của liên minh Phó Chức Nghiệp trong vũ trụ thực sự tồn tại không ít chỗ tương tự.
Lúc trước khi Vương Đằng vừa bước vào tinh không, cũng cảm giác được loại tương tự này.
Hơn nữa không chỉ có là nghề phụ, phương diện võ đạo cũng tồn tại không ít chỗ tương tự.
Vương Đằng thường xuyên sẽ nghĩ đến những chuyện này, không nhịn được suy đoán về liên hệ giữa đại lục Tinh Võ và vũ trụ.
Chẳng lẽ lúc trước đại lục Tinh Võ từng có người bước vào tinh không?
Hoặc là đại lục Tinh Võ vốn là một phần của tinh không này, truyền thừa của bọn họ chính là tới từ tinh không?
Muôn nghìn suy nghĩ hiện lên trong lòng Vương Đằng, làm hắn thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
Một lát sau, Vương Đằng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, muốn biết những điều này, sau này trở về đại lục Tinh Võ tự sẽ biết.
“Ồ!”
Lúc Vương Đằng cúi đầu, đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng.
Ở ngực hắn, thế mà cài ba chiếc huy chương với phong cách khác nhau.
Một chiếc huy chương trong đó có ký hiệu đan đỉnh, cả vật đều là màu vàng kim, xung quanh còn có ba ngôi sao vây quanh, vô cùng bắt mắt.
“Cấp Tông sư tam phẩm sao!” Vương Đằng như có điều suy nghĩ, lúc trước khi hắn sát hạch ở đế quốc Đại Càn đã luyện chế đan dược cấp Tông sư tam phẩm Cửu Khiếu Ngưng Thần đan, cho nên được phán định là cảnh giới cấp Tông sư tam phẩm, về sau vì không đi chứng nhận chính thức nữa, nên phẩm cấp này chưa từng thay đổi qua.
Trên huy chương thứ hai là những đường phù văn, những phù văn này tạo thành một hoa văn đặc biệt, giống như một con dấu.
Tất cả mọi người đều biết, con dấu này đại biểu cho mạch Phù văn sư của liên minh Phó Chức Nghiệp.
Mà ở xung quanh con dấu phù văn này, cũng là ba ngôi sao màu vàng kim, đại biểu cho cảnh giới cấp Tông sư tam phẩm.
Khi đó lần đầu Vương Đằng sát hạch cũng là khắc trận pháp cấp Tông sư tam phẩm, cho nên là Phù văn sư cấp Tông sư tam phẩm.
Trên chiếc huy chương cuối cùng là hoa văn hai chiếc búa giao nhau tạo thành, đại biểu cho mạch Luyện tạo sư.