Xung quanh hai chiếc búa thì có bốn ngôi sao màu vàng kim.
“Cấp Tông sư tứ phẩm!” Không biết Vương Đằng nghĩ đến điều gì, không khỏi mỉm cười.
Lúc trước khi tiến hành sát hạch Luyện tạo sư, hắn luyện chế ra gạch Phiên Lôi, bởi vì làm chút thay đổi, mạnh mẽ đẩy Phiên Lôi ấn cấp Tông sư tam phẩm lên tới cấp Tông sư tứ phẩm, bây giờ nghĩ lại, khi đó mấy Tông sư luyện tạo như Tông sư Maud, Tông sư Gunter, Tông sư Burke bị chấn động không nhẹ.
“Không nghĩ tới cấp bậc Luyện tạo sư của ta lại là cao nhất.” Vương Đằng lắc đầu bật cười.
“Vương Đằng, ngươi cứ đeo ba chiếc huy chương này đi ra như vậy, đúng là có hơi hiềm nghi rêu rao khắp nơi đó.” Viên Cổn Cổn lơ lửng bên cạnh, đánh giá ba chiếc huy chương trước ngực Vương Đằng, sờ cằm trêu ghẹo nói.
“Đây mà coi là rêu rao khắp nơi cái gì, thực lực chân chính của ta không chỉ có vậy đâu.” Vương Đằng thờ ơ nói.
“Cũng phải, ba chiếc huy chương này biểu hiện cao nhất cũng chỉ là Tông sư cấp tứ phẩm, cách thực lực chân chính của ngươi còn kém xa lắm.” Viên Cổn Cổn nói.
“Đi thôi!” Vương Đằng không nhiều lời nữa, đi ra bên ngoài.
Viên Cổn Cổn lập tức biến mất tại chỗ.
Ngoài cửa, mấy người Tông sư Hoa Viễn thấy Vương Đằng đi tới, liếc mắt đánh giá hắn, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
“Quả nhiên là người dựa vào ăn mặc, Tông sư Vương Đằng vẫn luôn mặc chiến phục, chúng ta nhìn đều thấy hơi gượng gạo, bây giờ mới thật sự giống người trong lứa ha ha ha...” Tông sư Alfred cười to nói.
“Trước kia không giống sao?” Vương Đằng cười hỏi.
“Tự nhiên là không giống bằng hiện tại.” Tông sư Hoa Viễn cũng cười nói.
“Tông sư Vương Đằng thay bộ quần áo này, quả thật giống như biến thành người khác, ta suýt không nhận ra được.” Trong mắt Tông sư Susana lóe lên một tia dị sắc, khen ngợi nói.
“Có khoa trương như vậy sao?” Vương Đằng cúi đầu đánh giá chính mình, hơi kinh ngạc, thay quần áo mà thôi, biến hóa lớn như vậy sao?
Trong mắt Tông sư La Đường và Tông sư Tạ Gia bên cạnh lóe lên vẻ khác lạ, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vẻ ngoài của Tông sư Vương Đằng này đúng là cả đời bọn họ ít thấy.
Bản thân bọn họ cũng là người khí chất không tầm thường, nhưng so với Tông sư Vương Đằng này, chênh lệch lập tức hiện ra.
Càng làm cho không ai có thể tiếp nhận là, bất kể đối phương mặc chiến phục, hay mặc trang phục của liên minh Phó Chức Nghiệp, đều có khí chất khác biệt, không ai có thể bằng.
Lúc này hình như bọn họ rốt cuộc cũng rõ vì sao Tông sư Susana đột nhiên thay đổi thái độ với Tông sư Vương Đằng này.
CMN quả nhiên phụ nữ đều không đáng tin.
Dáng dấp đẹp trai thì giỏi à!
“Thực sự ngươi càng thích hợp hơn với bộ quần áo này.” Tông sư Harold bên cạnh cũng cười nói.
“Chờ đã!” Tông sư Tạ Gia hình như phát hiện gì đó, trừng to mắt nhìn trước ngực Vương Đằng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi, ngươi...”
Trong chốc lát, hắn lại có hơi nói không ra lời.
“Sao thế?” Tông sư La Đường không khỏi cau mày, bắt đầu từ khi Tông sư Tạ Gia nhìn thấy Tông sư Vương Đằng, hắn liền có hơi mất chừng mực, thực sự khiến người ta thất vọng.
“Ngươi là Tông sư tam đạo!!?” Giọng Tông sư Tạ Gia hơi khô khốc nói.
“Cái gì Tông sư tam đạo?” Chân mày Tông sư La Đường cau lại càng sâu, nhất thời không kịp phản ứng.
Tông sư Susana lại chú ý tới ánh mắt Tông sư Tạ Gia, ánh mắt cũng theo đó rơi vào trước ngực Vương Đằng, ánh mắt chấn động, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Tự ngươi nhìn đi.” Tông sư Tạ Gia chỉ vào ngực Vương Đằng, gấp giọng nói.
Lúc này Tông sư La Đường mới đưa mắt nhìn tới trước ngực Vương Đằng, khi thấy ba cái huy chương kia, cũng lập tức mở to hai mắt nhìn: “Chuyện này...”
“Sao thế, các ngươi không biết à?” Vương Đằng ngạc nhiên hỏi.
Hắn cho rằng mọi người đều là cấp Tông sư của đế quốc Đại Càn, bọn họ hẳn đã sớm biết nội tình của hắn mới đúng, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ bọn họ, hình như cũng không biết.
“Khụ khụ.” Tông sư Alfred ho khan nói: “Vì để không lộ tiếng giớ, chúng ta vẫn luôn công bố ngươi là Luyện đan sư.”
“Thì ra là thế.” Vương Đằng gật đầu.
Vẻ mặt ba người Tông sư Tạ Gia, Tông sư La Đường lập tức tràn đầy đắng chát, thì ra bọn họ vẫn chẳng hay biết gì.
Bọn họ vẫn cho rằng bản thân đã biết về Vương Đằng không ít, nhưng ai biết đó chẳng qua chỉ là một góc của núi băng.
Mà những lão Tông sư sớm đã biết được toàn bộ, chỉ có bọn họ còn giống như tên hề, thực sự có hơi buồn cười.
Một vị Tông sư tam đạo!
Hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, thực sự làm cho không người nào có thể tưởng tượng.
Khó trách những lão Tông sư này coi trọng Tông sư Vương Đằng như thế.
Trong hội giao lưu lần này, cho dù Tông sư Vương Đằng không lấy được thành tích gì, lần tiếp theo thế nào cũng sẽ bộc lộ tài năng.
“Đây cũng là suy nghĩ cho liên minh Phó Chức Nghiệp đế quốc Đại Càn chúng ta, còn xin mấy vị Tông sư đừng trách.” Tông sư Hoa Viễn áy náy nói.
Tông sư La Đường lắc đầu, nói: “Đây vốn là chuyện nên làm, sao nói là trách tội được.”
Hắn lại khá tán thành cách làm của mấy lão Tông sư, tin tức tuyệt mật như thế này nhất định không thể tùy ý để lộ ra ngoài.
Nếu đổi lại là hắn, cũng sẽ làm y như vậy.
“Tông sư Vương Đằng thật khiến người ta thán phục, tuổi còn trẻ đã là Tông sư tam đạo, tiền đồ sau này ắt không thể hạn lượng.” Tông sư La Đường chắp tay với Vương Đằng nói.
“Tông sư La Đường quá khen rồi, chỉ là vận khí ta tốt, mới đạt đến cấp Tông sư mà thôi.” Vương Đằng nói.
“Mặc dù Tông sư tam đạo rất đáng gờm, nhưng con đường Tông sư từ trước đến nay đều rất khó khăn, Tông sư Vương Đằng phân tâm ba đạo, chỉ sợ sẽ gấy bất lợi cho phát triển của bản thân.” Tông sư Tạ Gia đột nhiên nói.
Tông sư La Đường, Tông sư Susana không khỏi ngây ra, đưa mắt nhìn hắn, thầm nói đều đến mức này rồi thế mà Tông sư Tạ Gia còn chưa hết hi vọng.
“Tông sư Tạ Gia nói phải.” Vương Đằng cũng không phản bác, chỉ hờ hững cười nói.
“...” Tông sư Tạ Gia lập tức nghẹn họng, cảm giác mình đã đấm một quyền lên bông, có hơi bất lực.