Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3102 - Chương 3102. Lửa Tử Linh! Ngự Hương Hương! Linh Trù Viên Mãn! Mở Quầy Bán Hàng! (2)

Chương 3102. Lửa Tử Linh! Ngự Hương Hương! Linh trù viên mãn! Mở quầy bán hàng! (2)
Chương 3102. Lửa Tử Linh! Ngự Hương Hương! Linh trù viên mãn! Mở quầy bán hàng! (2)

“Được! Được! Được!” Bọn người tông sư Alfred hết sức vui mừng, vội vàng đáp: “Một chén cũng được.”

Bọn họ cũng biết ở đây có quá nhiều người, mỗi người một chén, cũng đủ để chia ra hết một nửa bình rượu băng Bạch Tuyết kia. Vương Đằng có thể chia cho mỗi người một chén, coi như đã bày ra quan hệ rất tốt rồi.

Nếu đổi thành người khác, sợ là một ngụm cũng đừng hòng nghĩ tới.

Trong mắt Vương Đằng lóe lên một nét gian xảo. Hắn vung tay lên, nguyên lực tinh thần hệ Băng phun trào ra, lập tức ngưng kết thành băng lạnh trên mặt bàn, hóa thành từng chén rượu băng tinh xảo, xuất hiện ở trước mặt mỗi một vị tông sư, sau đó hắn lại khống chế niệm lực tinh thần lên, rót rượu băng Bạch Tuyết cho mấy vị tông sư.

Tiếng rót rượu vang lên róc rách, rượu ngon chảy thành một dòng nước nhỏ ở miệng bình, tạo nên vòng cung duyên dáng giữa không trung, rơi vào trong từng chén rượu, vô cùng tinh chuẩn, không có chút rượu nào bị tràn ra.

Rượu ngon như vậy, nếu bị đổ mất một giọt nào, đều là lãng phí.

Mà chiêu này của Vương Đằng, quả thực, đã làm cho toàn bộ tông sư ở đây hơi kinh hãi.

“Thế mà, vị tông sư Vương Đằng này còn là một võ giả hệ Băng, hơn nữa, e là tu vi võ đạo của hắn cũng không thấp.” Mọi người nhìn Vương Đằng một chút, trong lòng ai nấy đều thoáng suy nghĩ.

Tu vi võ đạo của chuyên gia nghề phụ bình thường sẽ không quá mạnh, nhưng ngay từ đầu xuất hiện, vị tông sư Vương Đằng này đã mặc chiến phục, phong cách hoàn toàn khác biệt với chuyên gia nghề phụ bình thường.

Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy hắn thay từ chiến phục sang trang phục của liên minh Phó Chức Nghiệp, chỉ sợ rất khó để liên hệ hai người có phong cách hoàn toàn khác biệt kia với nhau.

Rất nhanh Vương Đằng đã rót xong rượu cho tất cả mọi người, ngay cả La Đường, Susana cũng không thiếu, đều ngồi trên cùng một bàn, nếu bỏ mất mấy người kia, không khỏi trở nên hẹp hòi quá.

“Cảm ơn tông sư Vương Đằng!” Tông sư La Đường vội vàng nói cảm ơn, hắn biết mình hoàn toàn là hưởng ké ánh sáng của đám người tông sư Hoa Viễn, nếu không, sao lại uống được rượu ngon như vậy.

“Tông sư La Đường khách sáo rồi.” Vương Đằng mỉm cười.

Tông sư Susanna cũng vội nói lời cảm ơn, chỉ có gương mặt của tông sư Tạ Gia là hơi xấu hổ, rượu này, hắn nên uống hay không đây?

Vẻ hào phóng của Vương Đằng ngược lại đã làm nổi bật nên sự ích kỉ của hắn.

Nhưng lúc này cũng chẳng có ai để ý tới, tất cả mọi người đều đang nhìn về chén rượu trước mắt, hắn bỗng không nhịn được mà động đậy yết hầu.

Quá đẹp!

Rượu trông cứ như bông tuyết, trôi lơ lửng bên trong chén rượu hàn băng, mùi rượu nhàn nhạt mà bồng bềnh, làm tinh thần người ta cũng thấy thanh thản, cứ như bị khí tức dễ chịu của băng kích thích mà run rẩy một hồi.

“Ngươi cũng keo kiệt quá, chỉ cho một chén nhỏ như thế.” Tông sư Alfred oán giận nói.

“Nếu ngươi không uống thì cho ta là được.” Vương Đằng trợn mắt.

“Ài, rượu đã đưa ra rồi, sao lại trở về tay ngươi được.” Tông sư Alfred vội vàng bưng chén rượu lên.

Vương Đằng bật cười lắc đầu, bắt đầu ăn thật tự nhiên, hắn còn mua được một phần bánh mì Ngọc quả thuần chính từ chỗ một vị tông sư linh trù khác, kết hợp với Thủy Tinh Ngư Tử Tương, hương vị sẽ càng ngon hơn.

Bánh mì Ngọc quả này được làm từ một loại trái cây tên là Ngọc quả. Ngọc quả cần một môi trường sinh trưởng cực kì khắc nghiệt và đặc biệt, chỉ sinh trưởng được trong một vài tinh cầu có khí hậu thích hợp, bánh mì được luyện chế bằng loại trái cây này, sẽ có hương vị cực kỳ ngon, là một loại bột bánh vô cùng nổi tiếng trong vũ trụ.

Lúc này, Vương Đằng múc một muôi Thủy Tinh Ngư Tử Tương lên trước, rưới lên trên bánh mì Ngọc quả, sau đó nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Bánh mì Ngọc quả mềm xốp, kết hợp với xúc cảm dầu Thủy Tinh Ngư Tử Tương đậm đà, nháy mắt tỏa ra ngay trên vị giác của hắn.

Cảm giác này, quả thực là tươi đẹp đến cực hạn.

Vương Đằng bưng chén rượu băng lên, đặt ngay bên miệng khẽ nhấp một miếng, vị hơi chua lập tức tràn ngập ra khoang miệng, mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái, lại dẫn vào hương vị nhè nhẹ không quá buốt lạnh, làm cho đầu lưỡi ấm áp hoàn toàn dung hợp lại với cảm giác lạnh buốt kia, vừa đúng.

Rượu băng Bạch Tuyết này cũng là đồ ngon, chỉ cần uống một ngụm, Vương Đằng lại cảm giác nguyên lực tinh thần hệ Băng trong cơ thể hơi gợn sóng lên, rõ ràng là có tác dụng tăng nó lên.

Vương Đằng nhắm mắt lại mà thưởng thức một phen, lập tức cảm giác cuộc sống tràn đầy ý nghĩa.

Tu luyện võ đạo vì điều gì vậy?

Theo Vương Đằng, chính là để sống tốt hơn.

Mà làm như thế nào mới sống tốt hơn được, ngoài việc có tuổi thọ dài và thực lực mạnh mẽ ra, quan trọng nhất đương nhiên chính là các loại hưởng thụ.

Không biết hưởng thụ, sẽ chỉ là những giờ tu luyện khô khan, vậy đời sống này thực sự không có hay ho gì cả.

Bọn người tông sư Alfred, tông sư Hoa Viễn nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, sau đó cũng bắt đầu ăn giống y như vậy.

Từng đôi mắt lập tức sáng lên, bọn họ chưa từng nghĩ tới, hương vị của Thủy Tinh Ngư Tử Tương lại còn tăng lên được nhiều như vậy.

Quả thực hơi khó tin.

Đều là đồ ăn như nhau cả, nhưng với cách ăn khác nhau, lại có thể cho ra cảm giác khác biệt hoàn toàn.

Một đạo Linh trù này, chắc chắn không hề đơn giản như vậy.

Vương Đằng vừa hưởng thụ thức ăn ngon, vừa tranh thủ nhặt bong bóng thuộc tính xung quanh, quả nhiên là vui thích, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

‘Linh trù x120’

‘Linh trù x200’

‘Linh trù x150’

...

Vương Đằng nhìn thoáng qua thuộc tính linh trù của mình, hơi vui mừng trong lòng.

‘Linh trù’: 6150/10000 (cấp Tông sư);

“Tăng lên nhanh thật, tiếp tục như vậy, đêm nay ta có thể sẽ đạt tới cấp Tông sư đỉnh phong rồi.” Vương Đằng âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Tốc độ này quả thực nhanh không tưởng tượng nổi, nếu nói ra, chỉ sợ cũng không có tông sư linh trù nào dám tin hắn.

Hết chương 3102.
Bình Luận (0)
Comment