Đương nhiên không nói câu này ra được, trên mặt Vương Đằng thoáng lộ ra ý cười, thản nhiên nói ra: “Trình độ linh trù của ta cũng là cấp Tông sư, trước kia, trong lúc vô tình từng thấy cách ăn phối hợp cho Thủy Tinh Ngư Tử Tương này.”
“Ngươi còn là tông sư linh trù?” Mọi người giật nảy cả mình...
Tông sư Tam đạo đã rất biến thái rồi, hiện tại Vương Đằng lại nói với bọn họ, hắn là một tông sư linh trù, chẳng phải đây là tứ đạo tông sư à?
“Tông sư Vương Đằng, ngươi thật sự là tông sư linh trù hả?” Tông sư Susana ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, ta còn chưa đến mức phải đi lừa gạt các ngươi chuyện như thế này đâu.” Vương Đằng vừa mở ra hộp Thủy Tinh Ngư Tử Tương, vừa cười nói.
Hộp đựng Thủy Tinh Ngư Tử Tương được khắc nên từ ngọc thạch điêu thuần chính, tỏa ra tia sáng lóa trơn bóng, có phù văn được khắc họa ở mặt ngoài, sẽ giữ nguyên được khẩu vị tốt nhất cho món Thủy Tinh Ngư Tử Tương, cũng không làm mất đi vị tươi của nó.
Đây chính là linh thực ở đẳng cấp Tông sư, ngay cả hộp cơm cũng cao cấp như thế.
Mọi người nghe vậy, lại hai mặt nhìn nhau, bỗng cảm thấy im lặng trong lòng.
Lời tên này nói ra nhẹ nhõm như thế, ai không biết, chỉ sợ còn tưởng rằng hắn đang nói tới Linh trù sư bình thường, chứ không phải tông sư linh trù.
“Thật ra cũng không khó khăn như vậy đâu, ta chỉ thích đồ ăn ngon, tự đi học hỏi, biết những thứ này cũng là chuyện đương nhiên.” Vương Đằng vừa từ tốn nói, vừa cúi đầu ngửi món Thủy Tinh Ngư Tử Tương trước mặt, lập tức, một mùi thơm xông vào mũi, làm cho lòng hắn rung lên.
Món Thủy Tinh Ngư Tử Tương này là đồ ngon, là thứ tốt nhất trong linh thực, ngoài ra còn thỏa mãn được nhu cầu ăn uống của mọi người, lại có thể trợ giúp võ giả tu luyện.
Món Thủy Tinh Ngư Tử Tương trước mắt có nguồn gốc từ cá tầm thủy tinh, mà cá tầm thủy tinh lại là một tinh thú hệ Thủy cực kì đặc biệt, bên trong trứng cá của bọn chúng ẩn chứa năng lượng hệ Thủy rất nồng đậm mà êm dịu, mang lại lợi ích rất lớn cho võ giả tu luyện hệ Thủy.
Cộng thêm trong quá trình luyện chế của tông sư linh trù, món cá sẽ được ướp thêm các loại vật liệu gia vị bí chế, giúp cho Thủy Tinh Ngư Tử Tương càng phát huy được toàn bộ công hiệu, đạt tới hiệu quả tiêu chuẩn.
Cho nên, nếu võ giả cấp Vũ Trụ ăn được món Thủy Tinh Ngư Tử Tương cấp Tông sư này có vận may đủ tốt, không chừng cảnh giới còn trực tiếp tăng lên được hai ba giai.
Coi như đối với võ giả cấp Vực Chủ, hay thậm chí là võ giả cấp Giới Chủ, bình thường rảnh rỗi thì ăn một lần, không chừng cũng khiến cảnh giới buông lỏng.
Dựa theo ánh nhìn của Vương Đằng, phẩm cấp của phần Thủy Tinh Ngư Tử Tương trước mắt này có thể đạt tới cấp Tông sư tam phẩm, đương nhiên tác dụng của nó đối với võ giả cấp Giới Chủ sẽ yếu hơn một chút, nhưng nếu tăng lên tới cấp độ Tông sư cửu phẩm, lại không giống như vậy nữa.
“...” Bọn người tông sư Hoa Viễn nhìn Vương Đằng đang bày ra dáng vẻ bình thường như không có chuyện gì, càng im lặng thêm.
Mẹ nó! Cái gì mà cứ học hỏi sẽ biết thôi.
Đây chính là cấp Tông sư!
Bất kỳ một lĩnh vực nào đã đạt tới cấp Tông sư rồi, đều không phải là thứ mà người bình thường đuổi kịp được, Vương Đằng lại nói nghe nhẹ nhõm như thế, quả thực khiến người ta chỉ muốn... đánh hắn!
Không sai, giờ phút này, cho dù là bọn người tông sư Hoa Viễn nhìn thấy dáng vẻ đó của Vương Đằng, đều cảm thấy hắn rất cần ăn đòn.
“Mọi người mau ăn đi, cứ thất thần ra làm gì vậy.” Vương Đằng hô to.
Bọn người tông sư Hoa Viễn hít một hơi thật sâu, liếc nhau một cái, đều thầm dở khóc dở cười mà lắc đầu, sau đó, ánh mắt rơi lên trên bình rượu băng Bạch Tuyết của Vương Đằng.
Tất cả bọn họ đều mua Thủy Tinh Ngư Tử Tương cả.
Nếu biết món Thủy Tinh Ngư Tử Tương này kết hợp với rượu băng Bạch Tuyết mới ngon nhất, sao mà bỏ qua cho được.
“Các ngươi muốn làm gì?” Vương Đằng lập tức ôm lấy rượu băng Bạch Tuyết như đang che lại đứa con, cảnh giác nhìn mọi người.
“Khụ khụ.” Rốt cuộc của da mặt tông sư Alfred vẫn rất dày, vội ho một tiếng nói: “Có đồ ngon thì mọi người cùng nhau chia sẻ thôi.”
“Đây chính là đồ tốt có thẻ gặp nhưng không thể cầu, chắc chắn phải được sản xuất ở nơi cực lạnh, luyện chế với các loại vật liệu hệ Băng cực kì hiếm có, cuối cùng được đóng kín bảo tồn trăm năm ở giữa băng lạnh ngàn năm, mới ủ chế ra món này được, hơn nữa tông sư Robert cũng chỉ chia cho ta một bình, ít đến đáng thương, sao ngươi lại như vậy.” Vương Đằng lắc đầu liên tục, nhưng lại nháy mắt ra hiệu qua với tông sư Hoa Viễn, cười ha ha nói: “Nhưng ta có thể chia cho tông sư Hoa Viễn một ít.”
“Ha ha ha... Vậy thì tốt quá.” Tông sư Hoa Viễn không nhịn được cười ha hả, ba triệu điểm tích lũy này trả có giá trị.
Có thể lấy được một chút đãi ngộ đặc biệt từ tên Vương Đằng này, quả là còn làm cho người ta phấn chấn tinh thần hơn ba triệu điểm tích lũy.
“Tông sư Vương Đằng, ngươi cũng không được nặng bên này nhẹ bên kia.” Tông sư Harold cười giận mà nói.
“Đúng đấy, chúng ta thiếu mấy đồng Vũ Trụ này à? Thứ chúng ta thiếu chính là bình rượu này đây.” Tông sư Alfred nói.
Mấy người tông sư Maud cũng thay nhau mở miệng, khiển trách Vương Đằng không coi nghĩa khí ra gì.
Mấy vị tông sư trẻ như tông sư La Đường cảm thấy bản thân không chen lọt vào được, trong lòng không khỏi ao ước tình cảm giữa Vương Đằng và mấy vị lão tông sư này, mặc dù mấy vị lão tông sư cực kì khách khí với bọn họ, nhưng rõ ràng bọn họ vẫn cảm giác được, bọn họ không thể so sánh được với Vương Đằng.
Rõ ràng cách mấy vị lão tông sư này đối đãi với Vương Đằng rất khác biệt.
Cảm giác này, cũng giống như sự khác biệt giữa bạn bè bình thường với bạn tri kỷ.
Vương Đằng nhìn mọi người cứ ngươi một câu ta một câu mà khiển trách hắn hẹp hòi, lập tức hơi im lặng, vì một bình rượu, những tông sư này thật sự không biết xấu hổ, lúc này nói ra: “Được rồi! Được rồi! Chia cho các ngươi một ít là được chứ gì, nhưng mỗi người chỉ được một chén thôi, không được lấy nhiều hơn.”