Cho tới nay, hắn chỉ từng nghe nói về các loại gia tộc luyện đan sư, gia tộc phù văn sư, hoặc là gia tộc luyện tạo sư mà thôi, nhưng từ trước đến nay, danh tiếng của gia tộc linh trù lại không quá lớn, cho nên, cũng không có quá nhiều người biết đến.
Mọi người đi vào tòa nhà, bọn người tông sư Hoa Viễn dẫn Vương Đằng đi theo tới trước một cái quầy.
Phía sau quầy là một thiếu nữ tóc hồng nhạt ngắn đang mặc trang phục của linh trù sư, trông vẻ ngoài, nàng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tuổi tác còn rất nhỏ, gương mặt xinh đẹp hơi múp míp, cực kỳ đáng yêu, lúc này đang buồn bực ngán ngẩm mà lấy tay đỡ cằm, trong miệng không ngừng nói thầm mấy thứ vẩn vơ.
Nhìn thấy có người đến, hai mắt nàng lập tức sáng cả lên, mở miệng nói: “Các ngươi có chuyện gì không?”
“Chúng ta muốn thuê một quầy hàng, tới làm thủ tục đi.” Tông sư Hoa Viễn nhìn thấy thiếu nữ phía sau quầy, dường như cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nói với đối phương.
“Làm thủ tục à, tới đây, điền đầy đủ bản khai này là được.” Soạt một tiếng, thiếu nữ tóc hồng nhạt ngắn đập một bản khai lên trên bàn, cười hì hì nói ra: “Ai trong các ngươi muốn làm thủ tục vậy, là vị lão gia gia này à?”
Nàng vừa hiếu kì đánh giá đám người trước mắt, vừa bắt đầu làm thủ tục, dường như rất ít khi trông thấy nhiều người như vậy, hết sức ngạc nhiên.
“Không phải ta, là hắn.” Tông sư Hoa Viễn hơi nghiêng người, nhường chỗ cho Vương Đằng.
“Ồ, là một vị tiểu ca ca rất đẹp trai.” Thiếu nữ tóc hồng nhạt ngắn lập tức hoảng sợ thốt lên.
“...” Gương mặt Vương Đằng không khỏi trở nên quẫn bách.
“Ha ha ha...” Tông sư Hoa Viễn thấy dáng vẻ của hắn, lập tức cười ha hả.
“Nhưng, vị tiểu ca ca này tính ra cũng chẳng lớn hơn ta bao nhiêu tuổi, trình độ linh trù đã đạt tới cấp Tông sư rồi? Nếu ngươi chưa đạt cấp Tông sư, thật sự là không nên ra ngoài bày quầy bán hàng đâu.” Hai mắt thiếu nữ tóc hồng nhạt ngắn sáng lóng lánh mà đánh giá Vương Đằng, nhắc nhở.
“Tiểu cô nương, cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta nghĩ là ta làm được.” Vương Đằng cười cười, điền thẳng lên bản khai thông tin kia, mấy chuyện như kiếm tiền nhưng nên bỏ dở được.
Ánh mắt của thiếu nữ tóc hồng nhạt ngắn lấp lóe, hiếu kì nhìn Vương Đằng một chút, sau đó lại nhìn về phía tờ bản khai kia, miệng nhắc đi nhắc lại nói: “Tiểu ca ca Vương Đằng sao? Ồ, vậy mà ngươi lại là tông sư linh trù, thật lợi hại nha.”
Vương Đằng cũng không nói gì, tiểu cô nương này luôn tỏ ra dáng vẻ tự quen thuộc như thế hả? Hắn không khỏi nghĩ đến Cổ La, sao gần đây cứ gặp được kiểu người như vậy nhỉ.
“Đúng rồi, tiểu ca ca Vương Đằng, ta tên là Ngự Hương Hương, rất hân hạnh được gặp ngươi nha.” Thiếu nữ tóc hồng nhạt ngắn như đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng tự giới thiệu mình.
“Họ Ngự!” Ánh mắt bọn người tông sư Hoa Viễn lóe lên vẻ khác lạ.
“Được.” Vương Đằng điền giấy khai thông tin xong, đưa sang cho Ngự Hương Hương, nói ra: “Ta cũng rất hân hạnh được gặp ngươi, ngoài ra, phiền làm giúp ta nhanh lên, ta đang cần vội.”
“Không vấn đề gì, tiểu ca ca Vương Đằng đẹp trai như vậy, chắc chắn ta sẽ chọn cho ngươi quầy hàng tốt nhất.” Ngự Hương Hương gật đầu thật mạnh, nói.
“...” Mọi người thoáng im lặng.
Đây chính là mê trai trong truyền thuyết hả?
Rõ ràng họ chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên, Ngự Hương Hương này đã mở cửa sau cho Vương Đằng, thể hiện như thế này cũng không khỏi quá rõ chứ.
Ngự Hương Hương cũng không để ý người khác nghĩ gì, ấn mở một màn sáng ra, duỗi ngón tay mập mạp tới, nhanh chóng thao tác lên trên, chưa đầy một lát lại cười ha ha nói: “Được rồi, ta dẫn ngươi đi vào quầy hàng.”
Nói xong, nàng lại nhảy thẳng ra ngoài từ sau quầy, xuống ngay bên cạnh Vương Đằng, lôi kéo hắn chạy ra ngoài.
“Chờ chút, ngươi rời đi như vậy, không có vấn đề gì à?” Vương Đằng im lặng nói.
“Không sao, lúc ta không ở đây, nếu có người tới làm thủ tục sẽ có kẻ khác đi tiếp đãi, ta chỉ là người làm tạm thời thôi, nơi này quá nhàm chán, ta còn chẳng muốn ở chỗ này mãi.” Ngự Hương Hương nói.
Nàng đứng bên cạnh Vương Đằng, người chỉ cao tới ngực của hắn, đến được một mét năm còn khó, nhìn vào lập tức mang tới một cảm giác tương phản mạnh mẽ.
Vương Đằng cũng không nói thêm gì nữa, bị Ngự Hương Hương kéo ra khỏi tòa nhà.
Bọn người tông sư Hoa Viễn bật cười lắc đầu, đi theo.
Ngự Hương Hương dẫn Vương Đằng đến trước một gian hàng, nói ra: “Thế nào, quầy hàng này không tệ chứ, ở nơi có lượng người qua lại lớn nhất, ta đặc biệt tuyển riêng vị trí này cho ngươi, ngươi nên cảm ơn ta mới đúng?”
Vương Đằng nhìn chung quanh, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, hỏi: “Vị trí tốt như vậy, sao lại bị bỏ trống vậy?”
Trước đó trong lúc đang ăn, hắn đã chú ý tới quầy hàng này đang bị để trống, lúc ấy còn thật bất ngờ, vì sao lại để trống một vị trí tốt như vậy?
“Sao ta biết được, để trống không thì chúng ta cứ dùng thôi, không dùng lại phí.” Đồng tử của Ngự Hương Hương đảo một vòng, nói.
Vương Đằng im lặng nhìn nàng một cái, không biết vì sao, luôn cảm giác cô bé này không đáng tin cậy lắm.
“Chỗ này có vấn đề gì không vậy?” Tông sư Hoa Viễn truyền âm hỏi.
“Không biết.” Vương Đằng lắc đầu.
“Ây da, ngươi cứ yên tâm đi, ta cho phép ngươi dùng, người khác lại dám nói cái gì, có chuyện gì ta sẽ chịu thay ngươi.” Dường như Ngự Hương Hương đã nhìn ra lo nghĩ của Vương Đằng, vỗ vỗ phần ngực hơi phát triển, miệng đầy bảo đảm nói.
“Tiểu cô nương này họ Ngự, hẳn là người của Ngự gia - một gia tộc linh trù, có vẻ quầy hàng này cũng là do gia tộc bọn họ tự giữ lại, hiện tại muốn cho ngươi dùng.” Tông sư Hoa Viễn truyền âm suy đoán của mình qua cho Vương Đằng nghe.
Vương Đằng như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, cười nói: “Vậy ta lại cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Ha ha, thế này thì đúng rồi.” Ngự Hương Hương hài lòng cười một tiếng, thúc giục nói: “Nhanh nhanh nhanh, cho ta xem ngươi có bản lãnh gì, đợi nửa ngày ở bên trong, ta cũng hơi đói rồi.”