Nhưng mùi thơm trong đó không hề tỏa ra, giống như được hộp đựng bảo vệ cực kỳ hữu hiệu tồn tại bên trong nguyên liệu nấu ăn.
Ngay sau đó, một luồng nguyên lực tinh thần hệ Băng trào ra từ trong cơ thể Vương Đằng, trên bầu trời lập tức có băng sương đổ xuống, khiến nhiệt độ xung quanh hạ thấp rất nhiều.
“Cái này là…” Mọi người ào ào ngẩng đầu lên nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Xem ra vị Tông sư linh trù này còn là một võ giả hệ Băng, thật sự khiến cho người ta ngoài ý muốn.
“Lòe loẹt!” Tông sư Tạ Gia bĩu môi nói.
“Đẹp quá!” Hai mắt Ngự Hương Hương sáng lấp lánh, con gái thích nhất mấy thứ hoa hòe sặc sỡ này, thao tác này của Vương Đằng thật sự đã gãi đúng chỗ ngứa.
Ánh mắt của hai người Tông sư Susanna và Tông sư Harold cũng trở nên khác biệt, nhìn cảnh tượng xung quanh, khóe miệng nhếch lên ý cười, tâm tình sung sướng.
“Các ngươi mau nhìn!” Có người đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Mọi người nhìn theo phía người kia chỉ, lập tức phát hiện thịt cua mới vừa được Vương Đằng xử lý xong hiện giờ đã hoàn toàn bị đóng băng lại, nhưng không phải đóng thành từng cục băng vuông vắn, mà ngưng kết ra một tầng băng sương mỏng manh ở bên ngoài thịt cua, bao trùm mặt trên, khiến cho nó giống như bông tuyết, đẹp đẽ.
Tông sư Tạ Gia há hốc miệng, tạm thời không thốt nên lời.
Hoa hoét lòe loẹt, nhưng như vậy quá khoa trương…
Không ít cấp Tông sư tỏ vẻ nghiêm nghị, ào ào nhìn về phía Vương Đằng, bọn họ không chỉ dừng lại ở bên ngoài, mà thấy được thứ ở trình độ càng sâu hơn, thao tác tinh tế như vậy, nhất định cần khống chế tinh thần lực siêu mạnh, người này không đơn giản.
Vương Đằng cầm chỗ vỏ cua vừa nãy lại, ngọn lửa màu tím đặt bên dưới vỏ cua, lập tức khiến vỏ cua kia trở nên đỏ bừng.
Quá trình này chỉ cần trong nháy mắt, Vương Đằng lập tức đặt chỗ thịt cua trong hộp lên trên vỏ cua đã nướng đỏ bừng.
Xèo một tiếng.
Khói nhẹ bốc lên, mùi thơm nồng đậm lập tức bay ra, tràn ngập bốn phía, trong đó chẳng những có mùi thơm của thịt cua, lại còn có cả mùi rượu say lòng người, hai thứ hòa hợp với nhau, giống như nhận được thăng hoa, khiến cho mỗi người đều chảy nước miếng.
Đến đây, món Băng Hỏa Túy Giải xem như hoàn thành!
Món linh thực này là do Vương Đằng kết hợp các loại cảm ngộ linh thực, tự mình nghiên cứu ra, xem như công thức độc nhất vô nhị.
Nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên thử.
“Thơm quá!” Mọi người nhìn thịt cua bên trong khói mờ kia, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt đều nóng bỏng.
Bọn họ còn không biết mình sắp trở thành tiểu chuột bạch của Vương Đằng.
“Thơm quá! Thơm quá!” Ngự Hương Hương không nhịn được, nếu không phải biết rõ lúc Tông sư linh trù làm linh thực thì không thể quấy nhiễu, nàng đã sớm xông lên rồi, giờ phút này thấy Vương Đằng đã chế biến xong, nàng đâu thể nhịn nổi nữa, lập tức xông tới: “Vương Đằng tiểu ca ca, mau cho ta một phần! Mau cho ta một phần! Ta muốn là người đầu tiên thưởng thức.”
“Đương nhiên, nói cho ngươi phần đầu tiên thì cho ngươi phần đầu tiên, quyết không nuốt lời.” Vương Đằng cười lấy một phần Băng Hỏa Túy Giải, đưa cho Ngự Hương Hương nói: “Đây là nước xốt do ta điều chế, chấm ăn hương vị sẽ ngon hơn.”
Ngự Hương Hương cúi đầu nhìn, phát hiện bên cạnh thịt cua còn kèm theo một đĩa nhỏ, bên trong có một chất lỏng màu nâu đậm, ngửi có vị chua hơi gay mũi, nhưng không biết vì sao, phối hợp với mùi thịt cua thơm ngon bên cạnh lại vừa hợp.
“Ta ăn đây!”
Ngự Hương Hương lập tức vội vàng gắp một miếng thịt cua, chấm chút nước xốt, a một tiếng cho vào miệng.
“Ưm ~”
Ánh mắt của nàng lập tức nheo lại, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ hưởng thụ, sau đó lại gắp một miếng thịt cua cho vào miệng.
“Này, cô bé, ăn ngon không?” Ở bên cạnh có người trông mong nhìn xem, không nhịn được hỏi.
“Đừng quấy rầy ta ăn đồ ăn.” Ngự Hương Hương vốn không có thời gian để ý đến bọn họ, ăn tự nhiên, miệng nói không rõ ràng.
Vương Đằng lại chuẩn bị một phần cho đám người Tông sư Hoa Viễn.
“He he, bọn ta cũng nếm thử.”
Tông sư Alfred cười nhận lấy, lập tức nhấm nháp.
Bọn họ nhìn thấy Ngự Hương Hương ăn ngon như thế, đã sớm không đợi được.
Tông sư Hoa Viễn nếm thử một miếng, ánh mắt lập tức sáng lên, tò mò hỏi: “Tông sư Vương Đằng, linh thực này tên là gì vậy? Vị đặc thù như thế.”
“Băng Hỏa Túy Giải!” Vương Đằng nói.
“Băng Hỏa Túy Giải!” Tông sư Hoa Viễn than thở: “Tên rất hay, thật phù hợp với đặc sắc của món linh thực này.”
“Băng Hỏa Túy Giải!” Mọi người lẩm bẩm một tiếng, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vị Tông sư này, Băng Hoa Túy Giải của ngươi bán như thế nào?”
“Không đắt, một phần một vạn điểm tích lũy.” Vương Đằng.
“Một vạn điểm tích lũy, còn được, cho ta một phần nếm thử.” Có người quyết đoán, lập tức nói.
Đây là một người đàn ông dáng người cường tráng, không phải là chuyên gia nghề phụ, mà là một võ giả cấp Giới Chủ.
Đi cùng với hắn còn có vài tồn tại cấp Giới Chủ, Vương Đằng có thể cảm nhận được dao động mạnh mẽ tản ra từ trên người đối phương, có thể thấy được không phải cấp Giới Chủ bình thường, ít nhất cũng là tồn tại cấp Giới Chủ thất bát giai.
“Mời.” Vương Đằng nói.
Đối phương lập tức chuyển một vạn điểm tích lũy sang, sau đó nhận lấy một phần Băng Hỏa Túy Giải bắt đầu ăn.
Ngay sau đó, vẻ mặt của hắn không khác gì đám người Tông sư Hoa Viễn, ánh mắt tỏa sáng, động tác trong tay lập tức biến thành nhanh hơn, ăn đến mùi ngon.
“Này, này…”
Ăn mãi, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên cực kỳ phấn khích, giống như đã nhận ra chỗ nào đó khác biệt.
“Cảm giác như thế nào?” Vương Đằng cười hỏi.
“Vị Tông sư này, Băng Hỏa Túy Giải của ngươi có tác dụng khôi phục nội thương?!” Người đàn ông dáng người cường tráng kia trừng lớn mắt hỏi.
“Không sai, Bạch Hoa Giải này chính là nguyên liệu nấu ăn hệ Quang Minh, bổ sung thêm nhiều loại linh dược, trải qua điều phối của ta, thật sự có được hiệu quả như vậy.” Vương Đằng nói.