Xem ra Tông sư Vương Đằng này gặp rắc rối!
Trước đây quầy hàng này vẫn luôn không có người dùng, có rất nhiều Tông sư linh trù đi xin nhưng đều không lấy được, vô cùng kỳ quái.
Hiện giờ ngẫm lại, chỉ sợ do người của thế lực lớn nắm giữ.
Mà Tông sư Vương Đằng lại đoạt được quầy hàng này, hiện giờ chính chủ tìm đến cửa, chắc chắn không chịu để yên.
“Hỏng bét, sao lại là thằng cha đáng ghét này chứ!” Lúc này Ngự Hương Hương rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, mặt cười hơi thay đổi.
Khóe miệng Vương Đằng co giật, không cần phải nói gì nữa, người trước mắt chắc chắn cũng là người của một gia tộc linh trù.
Thanh niên kia liếc xéo Ngự Hương Hương, cười lạnh, sau đó nhìn Vương Đằng, khinh thường nói: “Lập tức lăn ra đây, đừng làm dơ bẩn quầy hàng của ta.”
Vương Đằng vốn còn định nói chuyện tử tế với đối phương, cùng lắm thì trả quầy hàng lại cho đối phương là được, hắn đã kiếm đủ.
Nhưng lời nói của thanh niên trước mắt này lại khiến cho hắn nhíu mày lại, ánh mắt hơi nheo.
“Ngươi, lặp lại lần nữa!”
Ngay sau đó, khoé miệng của hắn không khỏi nhếch lên một độ cong.
Đã thật lâu không có ai dám nói chuyện như vậy với hắn!
Thanh niên kia nhìn trên mặt Vương Đằng lộ ra ý cười nhàn nhạt, không khỏi nhíu mày, càng thiếu kiên nhẫn trong lòng, vẻ sắc bén chợt lóe lên trong mắt: “Ngươi muốn tìm chết sao?”
Tia sáng lạnh hiện lên trong mắt Vương Đằng.
Liên minh Phó Chức Nghiệp này lại còn có người kiêu ngạo như vậy?
“Thế Đô, ngươi đừng quá đáng.” Ngự Hương Hương cuối cùng lấy hết dũng khí, trừng mắt nhìn thanh niên, lớn tiếng kêu lên.
“Thế!”
Đám người Tông sư Hoa Viễn hơi biến sắc, Thế gia này là một trong những gia tộc linh trù của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, nổi danh ngang Ngự gia.
Không ngờ quầy hàng này lại do bọn họ lưu lại cho mình, khó trách không ai dám động.
Lần này phiền toái rồi.
Người xung quanh đều ào ào kinh hãi, không ngờ là người của Thế gia, phen này Tông sư Vương Đằng chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Rất nhiều người đã đi qua chuẩn bị xem náo nhiệt.
“Con nhóc Ngự gia.” Thanh niên được gọi là Thế Đô liếc xéo nàng, vẻ mặt khinh bỉ: “Ở đây không có chuyện gì của ngươi cả, ngươi tốt nhất đừng nên nhúng tay, bằng không ta sẽ dạy ngươi cái gì là quy củ.”
Ngự Hương Hương sợ đến mức lùi lại một bước, nhưng vẫn đứng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, cắn răng nói: “Ta… ta cũng không sợ ngươi, ngươi dám đánh ta, ta sẽ bảo anh Ngự Tam của ta đánh ngươi.”
Nói xong vung nắm tay nhỏ lên.
Vương Đằng nhìn không khỏi hơi buồn cười.
Vẻ mặt vừa sợ nhưng lại vừa muốn bảo vệ hắn của cô nhóc này thật sự rất thú vị.
Nhưng như vậy đã nói rõ chỉ sợ mới đầu nàng không hề biết quầy hàng là của thanh niên trước mắt này.
Hơn nữa, dưới tình huống như vậy còn có thể đứng ra, Vương Đằng cũng coi trọng liếc nhìn nàng, ít nhất không phải đồ ăn hàng đơn thuần.
“Ngự Tam!” Thế Đô hừ lạnh một tiếng, nói: “Kể cả Ngự Tam đến đây thì sao chứ.”
“Hơn nữa thằng nhãi này vốn không phải người của Ngự gia các ngươi đúng không, ngươi định vì một người ngoài đi đối địch với Thế gia ta?”
“Quầy hàng này là ta cho hắn dùng, mới đầu ta cũng không biết nó là của ngươi.” Ngự Hương Hương hơi biến sắc, vội vàng nói.
“Ta không quan tâm mấy chuyện này, các ngươi đã dùng quầy hàng của ta, phải trả giá thật đắt.” Thế Đô nói.
“Ngươi…” Ngự Hương Hương không ngờ thằng cha này lại không nói lý như thế, lập tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Vương Đằng lắc đầu, thầm nghĩ cô nhóc này vẫn còn quá hồn nhiên, định mở miệng nói chuyện.
Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài lại lần nữa truyền đến một trận xôn xao, đám người tách ra, một bóng dáng đi từ đằng xa đến.
Đây là một thanh niên tóc dài màu đỏ điển trai, dáng người cao ráo, mặc trang phục Linh trù sư, khí độ không tầm thường.
“Anh Ngự Tam.” Ngự Hương Hương nhìn thấy người đến, không khỏi vui mừng kêu lên.
Ngự Tam gật đầu với Ngự Hương Hương, sau đó nhìn Thế Đô, cười nhẹ nói:
“Thế Đô huynh, em gái ta có đắc tội chỗ nào, còn mong rộng lượng, cho ta chút mặt mũi, chuyện này bỏ qua như vậy, được không?”
Thế Đô nhìn thanh niên đang mặt mỉm cười trước mắt, nhướn mày nói: “Ngự Tam, quản tốt em gái ngươi, chuyện lần này là vấn đề của các ngươi.”
“Đúng là em gái ta không hiểu chuyện.” Ngự Tam gật đầu nói: “Ta lập tức mang nàng về nhà.”
“Anh Ngự Tam!” Ngự Hương Hương biến sắc, không ngờ anh trai mình lại lựa chọn nhân nhượng cho xong.
“Đừng làm loạn.” Ngự Tam liếc nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
Ngự Hương Hương gấp đến không nói thành lời, đối mặt với Ngự Tam đang nghiêm túc như vậy, nàng đều không dám làm càn quá mức, nhưng Vương Đằng tiểu ca ca bị nàng hại, nàng không thể mặc kệ được.
Trong lúc này, nàng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Một khi đã như vậy, mang em gái ngươi về cẩn thận dạy dỗ đi, đừng ra ngoài gây chuyện khắp nơi.” Thế Đô hiện lên nụ cười đắc ý trên mặt, thản nhiên nói.
“Vậy cảm ơn Thế Đô huynh.” Ngự Tam quay đầu nhìn Ngự Hương Hương, xoay người định đi: “Đi thôi.”
Từ đầu đến cuối hắn đều không thèm liếc nhìn Vương Đằng một lần.
“Anh Ngự Tam, hắn là bạn của ta.” Ngự Hương Hương gấp giọng nói.
“Anh bạn đây đã lựa chọn quầy hàng này, như vậy bản thân tự có năng lực giải quyết.” Ngự Tam liếc nhìn Vương Đằng, nhàn nhạt nói.
Vương Đằng đột nhiên nở nụ cười.
Hình như Ngự Tam này có thành kiến với hắn, sẽ không phải coi hắn thành kẻ lừa đảo lừa gạt bé gái đấy chứ?
“Chuyện này không như ngươi nghĩ, hắn không biết quầy hàng này là của Thế gia.” Ngự Hương Hương vội vàng giải thích.
“Không quan tâm có biết hay không, khi nhìn thấy quầy hàng này, hắn nên hiểu rõ tất cả.” Ngự Tam không nhiều lời nữa, bình tĩnh nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, không hiểu hiểm ác bên ngoài, theo ta trở về.”
Câu này lại khiến Vương Đằng bật cười lần nữa.
Hắn cũng không phải người lấy mặt nóng dán mông lạnh người ta.
Từ vừa mới bắt đầu, hắn không lừa gạt gì Ngự Hương Hương, nhưng nhìn dáng vẻ này của Ngự Tam, nghiễm nhiên coi hắn là kẻ lừa gạt, thật sự khiến cho người ta không nói được lời nào.