Đám người Tông sư Hoa Viễn cũng hơi biến sắc, Ngự Tam này nói chuyện hơi quá đáng.
Một gia tộc linh trù mà thôi, nói thật bọn họ còn không quá coi trọng, lấy bối cảnh của vài Tông sư đan đạo, Tông sư luyện tạo cùng với Tông sư phù văn ở đây, không hề kém gì một gia tộc linh trù.
Mà bọn họ chính là hậu thuẫn kiên cố nhất của Vương Đằng, Vương Đằng là bảo bối của liên minh Phó Chức Nghiệp đế quốc Đại Càn, bọn họ tuyệt đối không cho phép người khác sỉ nhục hắn.
Thế Đô ở bên cạnh không khỏi cười nhạo một tiếng, trêu tức nhìn Vương Đằng.
Hắn muốn nhìn xem, thằng nhãi này không ở dưới che chở của Ngự gia, còn có thể có tự tin gì.
Nhiều năm qua như vậy, đã lâu rồi không có người nào dám đắc tội Thế gia bọn họ, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được một người, ngược lại có hứng thú.
Người xung quanh đều hơi đồng tình nhìn Vương Đằng, hóa ra Tông sư này dựa vào cô bé của Ngự gia nên mới lấy được quầy hàng này, nhưng đáng tiếc không đáng tin cậy.
Đám người Tông sư Hoa Viễn không nhìn nổi nữa, đang định mở miệng, Vương Đằng lại đã nhàn nhạt nói với Ngự Hương Hương: “Ngươi trở về đi, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
“Nhưng…” Ngự Hương Hương còn định nói gì nữa.
“Ngươi lại khá có trách nhiệm.” Ngự Tam liếc nhìn Vương Đằng.
“Ha ha ha…” Thế Đô giống như cảm thấy một màn này, vô cùng thú vụ, không khỏi cười ha hả, nói: “Hiện giờ ngươi định làm như thế nào?”
“Cái gì định làm như thế nào.” Vương Đằng nhìn hắn giống như đang nhìn kẻ ngốc, nhàn nhạt hỏi: “Quầy hàng này có viết tên của ngươi sao?”
Ngự Tam vốn định dẫn Ngự Hương Hương rời đi, nghe được lời Vương Đằng nói, không khỏi dừng bước chân, kinh ngạc nhìn lại, cẩn thận quan sát Vương Đằng.
Người này lại định cứng đối cứng?
Ánh mắt của hắn đột nhiên dừng lại ở trên ngực Vương Đằng, nơi đó có ba tấm huy chương, mới vừa rồi hắn không hề coi trọng Vương Đằng nên chưa chú ý đến, nhưng lúc này đã nhìn thấy.
“Tông sư Tam đạo!” Ánh mắt Ngự Tam co rụt lại.
Một Tông sư Tam đạo hội tụ đan đạo, luyện tạo, phù văn trên người!
Bất cứ một đạo nào trong ba đạo này đều không phải một đạo linh trù có thể so sánh bằng, huống hồ là ba đạo.
Hay người này có thân phận đặc thù gì?
Không, cho dù không đề cập đến thân phận bối cảnh, chỉ cần thiên phú Tông sư Tam đạo này đã đủ để không ai có thể khinh thường.
Đột nhiên, Ngự Tam hơi hối hận trong lòng vì mới vừa rồi đã phân quá rõ mối quan hệ giữa hai bên.
Nhưng trước đó hắn lao thẳng đến vì cho rằng Vương Đằng là người có tâm tư xấu xa lừa gạt Ngự Hương Hương, do đó không định có bất cứ mối quan hệ gì với Vương Đằng, hiện giờ nói gì đều đã muộn.
Đám người Tông sư Hoa Viễn không khỏi cười khổ. Bọn họ quên mất, Tông sư Vương Đằng là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, lúc trước hắn còn không sợ gia tộc Pylax, bây giờ đây càng không có khả năng sợ một gia tộc linh trù.
Sắc mặt của Thế Đô dần dần âm trầm, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi còn cuồng hơn ta.”
“Ngươi sai lầm rồi, từ trước đến nay ta vẫn là người thật khiêm tốn, thích giảng đạo lý với người khác.” Vương Đằng cười nhạt nói: “Ví dụ như quầy hàng này là do ta xin được dựa theo thủ tục thông thường, do đó bây giờ nó là của ta, ngươi có ý kiến gì sao?”
“Thằng nhãi, ngươi định ở đây chơi xấu với ta?” Thế Đô cười lạnh nói.
“Nếu thật sự có chỗ nào không hợp quy củ, ngươi có thể dựa theo quy củ của liên minh Phó Chức Nghiệp, ta tuyệt đối không hề có ý kiến gì. Nếu không có, xin mời ngươi rời đi, đừng quấy rầy việc buôn bán của ta, ta là người mỗi phút trăm vạn điểm tích phân, ngươi chậm trễ được sao?” Vương Đằng nói.
Mọi người: “. . .”
Hay cho mỗi một phút trăm vạn điểm tích lũy!
Có phải Tông sư Vương Đằng này đã hơi ra vẻ rồi không?
“…” Sắc mặt Thế Đô cứng đờ, chưa bao giờ nghĩ đến lại có người ra vẻ lên trên đầu hắn.
Đột nhiên có cảm giác bị người ép ăn phân.
“Ta cho ngươi thêm mười giây, trả lại quầy hàng, cho ta một câu trả lời hài lòng, bằng không hậu quả tự ngươi cân nhắc.” Thế Đô lạnh giọng nói.
“Ta đã nói, tất cả làm dựa theo quy củ, không có lỗ tai sao? Còn cần ta lặp lại lần nữa.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ngươi!” Cả khuôn mặt Thế Đô đều âm trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng: “Tốt! Rất tốt! Lời hay đã nói hết, ngươi không nghe, vậy đừng trách ta không khách khí.”
“Bắt hắn lại cho ta!”
Rầm!
Tiếng nói vừa dứt, một võ giả cấp Vực Chủ ở sau lưng hắn chợt bùng nổ, dữ dội lao về phía Vương Đằng.
Người xung quanh hơi biến sắc, lập tức tránh ra.
Tất cả mọi người thật sự không ngờ Thế Đô lại dám ra tay ở phố Linh Thực này, thật sự hơi vô pháp vô thiên.
Nhưng vừa nghĩ đến thân phận của đối phương, giống như lại cảm thấy đương nhiên.
Dù sao bản thân phố Linh Thực này là do các đại gia tộc linh trù xây dựng lên, người của bọn họ ra tay ở trong này, ai quản được chứ.
Vương Đằng nheo mắt lại, khóe miệng không khỏi nhếch lên ý cười lạnh, nói không lại thì ra tay, thật sự không chơi nổi.
Nhưng một võ giả cấp Vực Chủ lại định động đến hắn?
Võ giả cấp Vực Chủ kia chính là một võ giả cấp Vực Chủ hệ Thổ thất giai, là một vị cung phụng của gia tộc linh trù, bình thường bảo vệ các con cháu Thế gia, mà Thế gia chẳng qua là gia tộc linh trù, cơ hội để cho hắn ra tay không nhiều lắm, cho dù ra tay cũng chỉ nhằm vào một vài võ giả dưới cấp Vũ Trụ, không hề có áp lực.
Do đó không ít người đều rất thích trở thành cung phụng của vài gia tộc như này, thứ nhất rất nhiều chỗ tốt, thứ hai nguy hiểm không lớn, không giống với gia tộc võ đạo, đó mới là nguy hiểm chân chính.
Đương nhiên, muốn trở thành cung phụng của gia tộc linh trù cũng không dễ dàng như vậy, một điểm quan trọng nhất là thực lực phải mạnh hơn võ giả bình thường, bằng không sao thành người bảo vệ được.