Tuy rằng người của gia tộc linh trù tranh đấu tương đối ít hơn người của gia tộc võ đạo, nhưng vô cùng coi trọng thiên tài của gia tộc mình, mà phần lớn những thiên tài của bọn họ đều là lũ mèo hen, cần phải có võ giả mạnh mẽ bảo vệ.
Giờ phút này chỉ thấy võ giả cấp Vực Chủ kia với khuôn mặt vô cảm lao đến, ánh mắt vô cùng bình thản, hoàn toàn không coi trọng võ giả cấp Vũ Trụ Vương Đằng này, giơ tay thành trảo, hoá thành một bàn tay màu vàng đất.
“Làm càn!” Đám người Tông sư Hoa Viễn thay đổi sắc mặt, hét lớn lên.
Những người này quá mức vô pháp vô thiên, lại thật sự có can đảm ra tay ở đây, thật sự cho rằng Thế gia có thể một tay che trời hay sao.
Sắc mặt Tông sư Alfred lạnh như băng, vung tay lên định ra tay, hắn là Tông sư phù văn, cảnh giới võ giả của mình cũng đạt đến cấp Vực Chủ đỉnh phong, đối phó với võ giả cấp Vực Chủ này, không nói chơi.
“Vài vị Tông sư không cần lo lắng.” Vương Đằng lại đột nhiên cười nhẹ.
Tông sư Alfred hơi sững sờ, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh kia của Vương Đằng, động tác trong tay lập tức dừng lại.
Võ giả cấp Vực Chủ hệ Thổ kia nhướn mày, hình như thằng nhãi trước mắt này tự tin hơi quá, chẳng lẽ có gì đó để tự tin sao?
Nhưng giờ phút này tên đã lên dây, không bắn không được.
Vì cẩn thận, hắn vốn dùng năm phần lực, lúc này lại bùng nổ ra tám phần thực lực, thậm chí cả lực lượng lĩnh vực đều dung nhập vào trong lòng bàn tay vĩ đại kia, mặc dù một võ giả cấp Vũ Trụ có át chủ bài gì cũng tuyệt đối không chạy thoát được khỏi lòng bàn tay hắn.
Làm cung phụng cho những gia tộc nghề phụ này có một điểm không tốt, bình thường đều chỉ đối mặt với chuyên gia nghề phụ, mỗi người đều yếu ớt vô cùng, hắn không dám dùng toàn lực, lỡ như phế bỏ người ta, hắn cũng không tiện ăn nói.
Bàn tay màu vàng đất vĩ đại kia lập tức đi đến trước mặt Vương Đằng, hung hăng túm tới.
Vương Đằng lại vẫn cứ khoanh tay đứng đó, không hề khẩn trương.
Nhưng người ngoài nhìn vào lại không phải như thế.
Người xung quanh không khỏi lắc đầu, đều cho rằng hắn đã bỏ qua giãy giụa, hình như bọn họ đã có thể nhìn thấy kết cục của Vương Đằng ngay sau đó.
Một võ giả cấp Vũ Trụ đối mặt với một cấp Vực Chủ gần như không hề có phần thắng gì.
Huống hồ còn là một chuyên gia nghề phụ.
Mọi người đều biết thực lực của chuyên gia nghề phụ như thế nào, đó chính là sức chiến đấu mèo hen.
Ngự Tam nhíu mày, tên này quá tự tin, đối mặt với tình huống như vậy vẫn không thay đổi sắc mặt, hắn rốt cuộc đang chờ cái gì?
“A ~” Thế Đô cười lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ khoái trá.
“Đừng mà!” Sắc mặt Ngự Hương Hương trắng bệch, kêu lớn thành tiếng, kéo Ngự Tam, vô cùng sốt ruột nói: “Anh, ngươi cứu hắn đi, ngươi mau cứu hắn đi.”
“Ai đến cũng không cứu được hắn.” Thế Đô liếc xéo nàng.
Rầm!
Nhưng ngay khi bàn tay to màu vàng đất sắp rơi lên trên người Vương Đằng, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể hắn, một ấn ký màu vàng huyền ảo xuất hiện ở chỗ mi tâm của hắn, tóc dài màu đen không gió bay lên.
Ngay sau đó, Vương Đằng động, một quyền lập tức đánh ra.
Ngũ Hành quyền!
Một quyền ấn chỉ lớn hơn nắm tay của Vương Đằng một chút chợt bùng nổ, bao trùm ở trên nắm tay của hắn, hung hăng chống đỡ lấy chưởng ấn màu vàng đất lớn chừng thân thể Vương Đằng.
Uỳnh!
Một tiếng trầm đục truyền ra, chưởng ấn màu vàng đất kia khựng lại tại chỗ.
Võ giả cấp Vực Chủ hệ Thổ kia lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt trừng lớn, giống như thấy được chuyện gì không thể tin nổi.
Ngay sau đó, chưởng ấn màu vàng đất kia lại ầm ấm sụp đổ, hóa thành điểm sáng đầy trời.
Phụt!
Một ngụm máu tươi lớn lập tức phun ra từ trong miệng hắn, toàn bộ thân thể mất khống chế bay ngược ra ngoài, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Xung quanh lập tức rơi vào sự yên tĩnh.
Tất cả mọi người không thể tin nổi nhìn Vương Đằng, rất nhiều người chuẩn bị xem trò vui đều chấn động trong lòng vào lúc này, hoàn toàn ngây dại.
Vẻ mặt Thế Đô lập tức cứng đờ, ánh mắt trừng lớn đến tận cùng, khó có thể tin nổi một màn đã nhìn thấy.
Ngự Tam cũng khựng lại, không thể giữ được trấn tĩnh và lạnh nhạt nữa, một màn trước mắt này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Một võ giả cấp Vũ Trụ lại một quyền đã đánh một võ giả cấp Vực Chủ thất giai bay ra ngoài.
Ở đây hình như có điểm nào đó không thích hợp?
Miệng Ngự Hương Hương há hốc thành hình chữ O, nàng nhìn Vương Đằng, lại nhìn võ giả cấp Vực Chủ đã bay ra ngoài, trong đầu vang lên ong ong, suy nghĩ còn chưa xoay chuyển lại.
Đã có chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ Vương Đằng tiểu ca ca không phải là Tông sư linh trù ư?
Vì sao lại lợi hại như vậy?
Một quyền đã đánh bay một võ giả cấp Vực Chủ, kể cả anh Ngự Tam cũng không lợi hại như vậy có được không!
Đủ loại nghi hoặc đầy dẫy trong đầu nàng, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm kia của nàng hoàn toàn rơi vào trạng thái ngớ người, thoạt nhìn hơi ngây thơ.
Đám người Tông sư Alfred, Tông sư Hoa Viễn lập tức nhẹ nhàng thở ra, thực lực của Tông sư Vương Đằng lại mạnh mẽ thêm nữa
Hơn nữa mạnh đến mức có phần không hợp lẽ thường!
Hắn mới tiến vào bảy đại học viện tinh không bao lâu chứ, lại đã trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy, thật sự khiến cho người ta khó có thể tin.
“Một võ giả cấp Vực Chủ lại dám ra tay với ta.” Vương Đằng không thừa thắng xông lên mà nhẹ nhàng buông nắm tay, đứng tại chỗ, nhàn nhạt liếc xéo võ giả cấp Vực Chủ kia
“Ngươi!” Võ giả cấp Vực Chủ kia bò dậy từ trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ nổi giận.
Là một võ giả cấp Vực Chủ, nhưng lại bị một võ giả cấp Vũ Trụ khinh thường, thật sự quá mức mất mặt.
Cố tình chuyện này là sự thật, hắn không đón đỡ nổi một quyền mới vừa rồi, sức mạnh ẩn chứa trong một quyền đó thật sự khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi.