Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3113 - Chương 3113. Ai Đến Cũng Không Cứu Được Hắn! Ra Tay Dạy Dỗ! Trát Tâm! (3)

Chương 3113. Ai đến cũng không cứu được hắn! Ra tay dạy dỗ! Trát tâm! (3)
Chương 3113. Ai đến cũng không cứu được hắn! Ra tay dạy dỗ! Trát tâm! (3)

Thanh niên trước mắt này tuyệt đối không phải là người bình thường, thực lực kia còn mạnh mẽ hơn bất cứ một thiên kiêu nào hắn đã từng gặp trong quá khứ.

Người này không đơn thuần chỉ là một thiên tài nghề phụ, còn là một thiên kiêu võ đạo!

“Ngươi mới vừa nói ai đến cũng không cứu được ta?” Vương Đằng nhìn Thế Đô.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Cơ mặt Thế Đô căng thẳng, cuối cùng đã phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn chằm chằm Vương Đằng, hỏi.

Ngự Tam cũng nhìn sang, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, thanh niên tóc đen trước mắt này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, có thực lực này, có thể nói là thiên kiêu, không biết hắn có lai lịch gì?

“Ta chỉ là một Linh trù sư bình thường thôi.” Vương Đằng bình thản nói.

Thế Đô: “…”

Ngự Tam: “…”

Thần cmn Linh trù sư bình thường.

Một Linh trù sư bình thường có thực lực mạnh mẽ như vậy sao?

Ai tin chứ!

“Cho ngươi một một cơ hội, nhận lỗi với ta, nếu không…” Vương Đằng liếc nhìn Thế Đô, nói.

Sắc mặt Thế Đô xanh mét, cắn răng nói: “Ngươi đừng tưởng rằng đánh bại một võ giả cấp Vực Chủ thì rất giỏi, nơi đây là liên minh Phó Chức Nghiệp, đắc tội Thế gia ta, ngươi đừng mong rời khỏi đây được.”

“Sau đó thì sao?” Vương Đằng nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn.

Sắc mặt Thế Đô khó coi, hắn không biết thằng cha trước mắt rốt cuộc đang giả ngu hay thật sự có chỗ dựa, cho dù hắn đã lấy cả Thế gia ra, nhưng đối phương vẫn không hề sợ.

“Chỉ một gia tộc linh trù chính là tự tin của ngươi sao?” Vương Đằng nói.

“…” Thế Đô.

Lúc này kể cả Ngự Tam đều không biết nói gì, chỉ là một gia tộc linh trù? Thanh niên tóc đen trước mắt này gom cả Ngự gia hắn vào trong đó.

Tuy rằng những gia tộc linh trù bọn họ không được coi là gia tộc mạnh nhất trong liên minh Phó Chức Nghiệp, nhưng địa vị không hề thấp, nội tình vững chắc, hắn lại không hề coi trọng.

Giọng điệu của thằng cha này tương đối lớn.

Sắc mặt Ngự Tam lập tức khó coi, hắn đột nhiên có một dự cảm, hôm nay có thể hắn đã làm một chuyện ngu xuẩn.

“Rất tốt! Ngươi đã khinh thường Thế gia, vậy để ta cho ngươi nhìn xem năng lực của Thế gia ta.” Thế Đô tức giận, giống như bị nhận lấy sỉ nhục thật lớn, hung hăng trừng mắt liếc xéo Vương Đằng, xoay người định rời đi.

“Ta để cho ngươi rời đi chưa?” Vương Đằng nói: “Buông lời khó nghe xong định rời đi, coi ta là kẻ ngốc hả.”

“Ta muốn đi, ngươi ngăn cản được sao?” Thế Đô cười lạnh nói.

“Haizzz!” Vương Đằng lắc đầu: “Tử tế giảng đạo lý với ngươi nhưng không giảng được, thế nào cũng khiến ta phải ra tay.”

Tiếng nói vừa dứt, thân thể của hắn đột nhiên chậm rãi tiêu tán tại chỗ.

Sắc mặt Thế Đô khẽ biến, dự cảm xấu tràn ngập trong lòng, thằng cha này lại dám ra tay với hắn, thật sự to gan lớn mật, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhanh chóng lùi lại phía sau.

“Từ khi nào?” Sắc mặt Ngự Tam nghiêm nghị, thực lực của thanh niên tóc đen này quá mạnh mẽ, kể cả hắn đều cảm thấy rung động.

“Tốc độ của ngươi quá chậm!”

Lúc này, một giọng nói nổ vang bên tai Thế Đô, khiến cho đồng tử của hắn chợt co rụt lại.

Cùng lúc đó, ở sau lưng hắn, một cái bóng lóe lên, gió mạnh mãnh liệt theo đó đánh úp lại.

“Đồ khốn! Ngươi dám…”

Sắc mặt Thế Đô khó coi, hét lớn lên, định dùng nó để chấn nhiếp Vương Đằng.

Đáng tiếc hắn không biết cách làm người của Vương Đằng.

Uỳnh!

Một tiếng vang nặng nề chợt vang lên, sau đó là một trận tiếng động lôi đình bùm bùm.

Ở trong ánh mắt của tất cả mọi người, trên người Thế Đô lập tức có lôi đình bốc lên, khiến toàn thân hắn đều không tự chủ được co giật.

Thế Đô chỉ cảm thấy cái gáy đau nhức, hai mắt không nhịn được trắng dã, trước mắt biến thành từng trận màu đen, định chống lại nó, nhưng thân thể không theo được suy nghĩ, trở nên cực kỳ trì trệ.

“Ngươi nói ta có dám không?” Vương Đằng bĩu môi, động tác trong tay không hề chậm, lại một lần nữa giơ lên đập xuống.

Uỳnh!

Bùm bùm!

Thế Đô vốn không thể ngăn cản, dưới cục gạch Phiên Lôi của Vương Đằng, lại trúng chiêu một lần nữa. Cái gáy của hắn đang sưng to lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Anh bạn này.” Khóe miệng Ngự Tam co giật, vội vàng mở miệng nói: “Dù sao hắn cũng là người của Thế gia, ngươi xuống tay nặng như vậy, có lẽ sẽ đắc tội hoàn toàn Thế gia đó.”

“Không quan trọng.” Vương Đằng liếc xéo hắn, nhàn nhạt nói một câu, động tác trong tay từ đầu đến cuối không ngừng.

“Cái này…” Ngự Tam hơi biến sắc, không ngờ tên này thật sự không định chừa lại một chút đường lui nào, hơn nữa hoàn toàn không hề để ý đến hắn.

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Bùm bùm!

Từng trận tiếng vang nặng nề quanh quẩn bốn phía, kèm theo tiếng lôi đình, mặt và đầu Thế Đô theo đó sưng lên, khiến cơ mặt của người đang vây xem xung quanh đều không nhịn được co giật.

Quá độc ác!

Tông sư này quả thật là một người ngoan độc.

Không ai có thể ngờ được người mới vừa rồi còn có gương mặt cực kỳ hiền lành, nhưng khi trở nên ngoan độc lại khủng bố đến thế, may mà bọn họ không đắc tội thằng cha này, bằng không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Kể cả người của Thế gia mà hắn đều dám đánh, hơn nữa còn đánh đến ngoan độc như vậy, chứ đừng nói gì bọn họ.

Đám người Tông sư Hoa Viễn hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ cách làm này thật sự phù hợp với tác phong của Vương Đằng, ai đắc tội hắn, kẻ đó không hay ho. Sau đó bọn họ đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn bầu trời đêm, tỏ vẻ không nhìn thấy gì cả.

Chỉ có một mình Ngự Hương Hương vô cùng kích động, cả khuôn mặt đỏ bừng, nắm tay nhỏ lại, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào cục gạch trong tay Vương Đằng, giống như cảm thấy vô cùng chơi vui.

Một lát sau, Vương Đằng cuối cùng dừng động tác trong tay lại, thản nhiên thu hồi cục gạch, phủi tay.

“Được rồi, hiện giờ sẽ không có ai quấy rầy ta làm buôn bán nữa, mọi người tiếp tục ăn, đừng bị kẻ này làm ảnh hưởng đến tâm tình, coi như không nhìn thấy là được.”

“…” Mọi người thấy hắn nói thoải mái như thế, đều không khỏi câm lặng.

Hết chương 3113.
Bình Luận (0)
Comment