Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3114 - Chương 3114. Ai Đến Cũng Không Cứu Được Hắn! Ra Tay Dạy Dỗ! Trát Tâm! (4)

Chương 3114. Ai đến cũng không cứu được hắn! Ra tay dạy dỗ! Trát tâm! (4)
Chương 3114. Ai đến cũng không cứu được hắn! Ra tay dạy dỗ! Trát tâm! (4)

Một người đang tốt đẹp bị đánh đến không còn hình dáng, thân thể vẫn đang run rẩy không thể kiềm chế được, hơn nữa còn gục trước quầy hàng, rất phá phong cảnh.

Tên này lại kêu bọn họ coi như không nhìn thấy gì cả, thật sự làm khó người khác mà.

Vương Đằng giống như cũng cảm thấy hơi ép buộc người khác, nhíu mày liếc nhìn Thế Đô, hất chân lên, đá một chân đến trước mặt võ giả cấp Vực Chủ kia, nói: “Nhanh chóng mang người đi, ảnh hưởng tâm tình của ta.”

“…” Khóe miệng võ giả cấp Vực Chủ kia co giật, định nói lại thôi, nhưng cuối cùng không dám nói gì, mang theo Thế Đô hôn mê bất tỉnh xám xịt rời đi.

Hắn thật sự không sinh ra nổi một chút dũng khí nào để nói gì với thanh niên giống như ác ma kia. Đối phương hoàn toàn không hề coi trọng Thế gia, hắn là một cung phụng có thể làm được gì chứ.

Đáng tiếc trải qua chuyện lần này, chỉ sợ hắn không thể ở lại Thế gia được nữa, bát cơm chắc chắn không bưng được nữa.

Trong lúc này, miệng võ giả cấp Vực Chủ này tràn đầy chua xót.

Hắn quá xui xẻo!

Vốn cho rằng chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ, một Tông sư linh trù bình thường không hề có bất cứ bối cảnh gì, kết quả lại đá phải tấm ván sắt.

“Vương Đằng tiểu ca ca, ngươi thật lợi hại!” Ngự Hương Hương lập tức bỏ Ngự Tam lại, hấp tấp chạy đến bên người Vương Đằng, vẻ mặt sùng bái nói.

“Còn tạm, chỉ là trường hợp nhỏ thôi.” Vương Đằng liếc nhìn cô nhóc này, không khỏi cười nói: “Thế nào, ngươi còn dám đứng chung một chỗ với ta sao?”

“Ta không sợ, ngươi đánh hắn.” Ngự Hương Hương phồng miệng lên nói.

“Ha ha ha…” Vương Đằng không khỏi cười ha hả.

“Anh bạn, chuyện mới vừa rồi là ta hiểu lầm, thật lòng xin lỗi.” Ngự Tam đã đi tới, có vẻ cực kỳ xấu hổ nói.

Lúc này hắn đã rõ ràng, một người không e ngại Thế gia, sao có thể lừa gạt một cô bé như Ngự Hương Hương được, chỉ sợ đối phương không coi quầy hàng này là quan trọng, chẳng qua vừa vặn đụng phải một quầy hàng tốt, cộng thêm con bé Ngự Hương Hương này không hiểu gì cả, đã tặng quầy hàng cho đối phương, đối phương tự nhiên thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận.

Hơn nữa vị Tông sư trước mắt này chẳng những là một Tông sư Tam đạo, còn là một thiên tài võ đạo có thiên phú rất mạnh, người như vậy, tự nhiên đáng để kết giao một phen, nếu cứ để lỡ mất như vậy, thật sự quá mức đáng tiếc.

“Không có gì, chúng ta không quen biết, có hiểu lầm hay không, ta cũng không quá quan tâm.” Vương Đằng thản nhiên nói.

Ngự Tam lập tức nở nụ cười khổ, dáng vẻ này của đối phương hiển nhiên không hề để ý đến hắn. Chuyện khiến cho người ta vô lực không phải là trách tội của đối phương mà là coi nhẹ trần trụi.

Hắn lập tức cho Ngự Hương Hương một ánh mắt, hy vọng em gái nhà mình nói chuyện giúp mình.

Kết quả…

“Anh Ngự Tam, ở đây không có chuyện gì của ngươi, ngươi vẫn mau trở về đi.” Ngự Hương Hương tỏ vẻ ghét bỏ vẫy tay.

“…” Ngự Tam.

Phập!

Hắn lập tức cảm thấy ngực của mình bị bắn một mũi tên.

“Còn định kêu ngươi hỗ trợ đấy, kết quả không hề có chút tác dụng nào, vừa nhìn thấy Thế Đô đã sợ sệt, quá khiến ta thất vọng.” Ngự Hương Hương lại nói thầm.

“Phụt!” Thế Đô cảm thấy ngực của mình lại trúng một mũi tên nữa, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt Vương Đằng hơi kỳ quái, có phải tiểu áo bông này bị lọt gió rồi không!

“Ha… ha ha, ta cũng không thiếu chuyện phải xử lý, nên đi về trước đây, ngươi cứ tự thong thả chơi đi.” Mang vẻ mặt ngượng ngùng, Ngự Tam lại không nhịn được dặn dò: “Khi trở về ta sẽ đến đón ngươi, chúng ta cùng nhau đi về, Thế Đô chắc sẽ không chịu để yên.”

“Trước đó, hy vọng anh bạn đây có thể hỗ trợ trông nom em gái ta, đừng để cho nàng chạy loạn khắp nơi.”

Nói xong hắn lại ôm một quyền về phía Vương Đằng.

“Cô nhóc này ta thấy rất thuận mắt, cũng giúp ta không ít việc, nếu Thế gia muốn động đến nàng, qua cửa của ta trước.” Vương Đằng nói.

“Vậy ta yên tâm.” Ngự Tam gật đầu, chỉ sợ thực lực của vị Tông sư này còn ở trên hắn. Có đối phương ở đây, hắn không cần quá lo lắng đến an nguy của Ngự Hương Hương, lập tức không nhiều lời nữa, cáo từ rời đi.

“Hừ!” Ngự Hương Hương nhìn theo bóng lưng của hắn, hừ nhẹ một tiếng, hận sắt không thành thép nói: “Mỗi lần đều như vậy, không thể cứng rắn một chút giống như Vương Đằng tiểu ca ca ngươi.”

Vương Đằng liếc nhìn nàng, không khỏi khẽ lắc đầu.

Ngự Tam này là người dám làm dám chịu, mặc dù cách làm trước đó của đối phương thật sự khiến cho hắn rất không ưa, nhưng đôi bên không biết nhau, đối phương làm như vậy cũng không có gì đáng trách.

Đương nhiên, Vương Đằng cũng không muốn có quan hệ gì với hắn.

Tình hữu nghị này là có qua có lại, tuy rằng cô nhóc Ngự Hương Hương này mới quen, nhưng nàng luôn đứng về phía hắn, kể cả khi đối mặt với Thế Đô cũng không hề lùi bước, điều này khiến cho hắn ít nhiều gì tương đối cảm động và tán thành.

Một khi đã như vậy, hắn cũng không để ý kết bạn với một người bạn nhỏ như vậy.

“Vương Đằng tiểu ca ca, ngươi mới vừa rồi cái kia, cái kia… vũ khí gì kia, có thể đưa cho ta nhìn xem không?” Cảm xúc của Ngự Hương Hương tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, nàng lượn quanh Vương Đằng một vòng, tìm kiếm tung tích của cục gạch Phiên Lôi, tò mò hỏi.

“Đây sao?” Vương Đằng lấy cục gạch Phiên Lôi ra, đặt trong tay ướm thử, hỏi.

“Đúng đúng đúng, chính là nó, có thể đưa cho ta nhìn xem không?” Hai mắt Ngự Hương Hương tỏa sáng, hưng phấn nói.

“Cầm lấy đi.” Vương Đằng ném nó cho đối phương: “Cẩn thận một chút, hơi nặng.”

Tuy rằng tuổi của Ngự Hương Hương không lớn, nhưng cũng là võ giả cấp Vũ Trụ, do đó sức lực tự nhiên không nhỏ, hoàn toàn cầm được cục gạch Phiên Lôi ở dưới trạng thái còn chưa kích phát.

Ở đây không thể không thừa nhận, những đệ tử của gia tộc lớn này vừa sinh ra đã ở trên vạch xuất phát.

Võ giả cấp Vũ Trụ, nếu ở bên ngoài, ít nhất cũng cần tu luyện thời gian hơn mười năm mới có thể đạt đến, nhưng cô nhóc này tuổi còn trẻ đã là võ giả cấp Vũ Trụ.

Hết chương 3114.
Bình Luận (0)
Comment