Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3122 - Chương 3122. Tông Sư Linh Trù Mười Sáu Tuổi! Chước Oánh Thạch Hoa! (3)

Chương 3122. Tông sư linh trù mười sáu tuổi! Chước Oánh Thạch Hoa! (3)
Chương 3122. Tông sư linh trù mười sáu tuổi! Chước Oánh Thạch Hoa! (3)

Sắc mặt Thế Đô cứng đờ, lúc này mới phát hiện ra mình lại bị một ánh mắt của đối phương dọa sợ đến mức lùi lại, giờ nghe được tiếng cười của Ngự Hương Hương, lập tức thẹn quá thành giận: “Con nhóc chết tiệt kia, cười cái gì, hôm nay dù thế nào ta cũng phải cho ngươi một bài học…”

“Đủ rồi!” Một tiếng quát nhẹ cắt ngang lời Thế Đô nói.

Chỉ thấy một bóng người đi ra từ phía sau Thế Đô, rõ ràng là một thanh niên có vài phần tương tự với Thế Đô. Hắn liếc nhìn Vương Đằng, nhưng không để ý đến nữa, xoay người bước vào trong khu giao dịch, giọng nói nhàn nhạt truyền ra: “Đi thôi, nơi đây không phải nơi ngươi gây chuyện, có mâu thuẫn gì về sau giải quyết cũng không muộn, không có ai có thể đắc tội Thế gia ta mà còn có thể bình yên vô sự.”

Thế Đô nghe được lời đối phương nói, tia sáng chớp lóe trong mắt, lập tức nở nụ cười lạnh trên mặt, liếc nhìn Vương Đằng, cuối cùng không nói gì nữa, xoay người rời đi theo thanh niên kia.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Đằng, không khỏi bật cười lắc đầu.

Thằng cha này đang ra vẻ với hắn đấy.

“Vương Đằng tiểu ca ca, người mới vừa rồi là anh trai Thế Đô, tên là Thế Kinh, là mộ Tông sư linh trù, hắn còn khó chơi hơn cả Thế Đô, anh Ngự Tam nói hắn là một nhân vật âm hiểm.” Ngự Hương Hương lập tức nhắc nhở.

“Không sao, một Thế gia ta còn không thèm để ý, nếu bọn họ muốn gây chuyện, ta không ngại lại đánh bọn họ một trận.” Vương Đằng cười nhẹ, bước vào khu giao dịch: “Đi thôi, chúng ta cũng đi vào.”

Ngự Hương Hương thấy hắn tự tin như thế, trong lòng thật sự hơi kinh ngạc, Thế gia và Ngự gia bọn họ đều là gia tộc hạch tâm của liên minh Phó Chức Nghiệp, Vương Đằng tiểu ca ca lại không để mắt đến, nhưng nàng cũng lười nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy rất thú vị, không khỏi cười hì hì, vội vàng đi theo.

Đám người Tông sư Hoa Viễn lắc đầu, hơi bất đắc dĩ.

Thế gia này thật sự là âm hồn không tan, nhưng bọn họ không lo lắng quá mức. Tuy rằng liên minh Phó Chức Nghiệp của đế quốc Đại Càn không bằng Thế gia, nhưng không phải có thể tùy tiện bắt nạt.

Chỗ cửa khu giao dịch, các hộ vệ kiểm tra rõ ràng thân phận của mọi người mới có thể cho đi, còn nghiêm ngặt hơn cả phố Linh Thực gấp nhiều lần.

Đám người Tông sư Alfred là cấp Tông sư, trải qua xác minh thân phận, đã lần lượt đi vào.

Vương Đằng theo sát phía sau. Những hộ vệ này nhìn thấy ba huy chương ở chỗ ngực Vương Đằng đều không khỏi khiếp sợ, thái độ lập tức trở nên cực kỳ cung kính, hơi cúi người thi lễ với hắn, sau đó nhìn theo hắn đi vào khu giao dịch.

Ngự Hương Hương tùy tiện đi đến cửa, lại bị chặn lại.

“Cô bé, ngươi không thể đi vào.” Một thủ vệ cấp Vực Chủ chặn nàng lại.

“A, ta đã quên.” Ngự Hương Hương vỗ trán, lấy ra một huy chương đeo lên trước ngực mình.

Thủ vệ kia lập tức sửng sốt, cô bé này lại là một Tông sư linh trù! Thật hay giả vậy?

“Ngươi lại là cấp Tông sư?” Vương Đằng cũng nhìn thấy tấm huy chương kia, trừng mắt, vẻ kinh ngạc lộ ra trên mặt.

“Đúng vậy, trình độ linh trù của ta còn tạm được.” Ngự Hương Hương cười đắc ý nói: “Kể cả bác gia chủ đều nói ta là thiên tài linh trù mấy trăm năm khó gặp một lần của Ngự gia đấy.”

“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Vương Đằng tò mò hỏi.

“Mười sáu tuổi!” Ngự Hương Hương nói.

“Giỏi thật, cấp Tông sư mười sáu tuổi.” Vương Đằng âm thầm líu lưỡi, đây mới là thiên tài chân chính.

Kể cả đám người Tông sư Alfred đều khiếp sợ nhìn lại, trước đó không có một ai nhìn ra cô bé này lại là một Tông sư linh trù, ẩn giấu thật sâu.

Tuy rằng linh trù không khó tăng lên trình độ bằng những nghề phụ như đan đạo, luyện tạo, phù văn, nhưng ở độ tuổi mười sáu đạt đến cấp Tông sư, cũng thật sự hơi khoa trương.

Kể cả Vương Đằng, trước khi chưa gian lận, hắn đều không dám nghĩ.

“Không hổ là gia tộc hạch tâm của liên minh Phó Chức Nghiệp, nội tình không tầm thường.” Tông sư Hoa Viễn cảm thán.

“Nói như vậy, ngươi cũng muốn tham gia thi đấu trao đổi hả?” Vương Đằng hỏi.

“Ừ ừ, bác gia chủ kêu ta cũng tham gia, tốt nhất có thể lấy được thứ tự tốt, làm rạng danh Ngự gia ta.” Ngự Hương Hương gật đầu nói.

“Cố lên.” Vương Đằng cười. Hắn đột nhiên khá mong đợi, có lẽ cô nhóc này là một kẻ địch mạnh cũng chưa biết chừng.

Dù sao cấp Tông sư mười sáu tuổi, sao không thể có chút gì đó.

Những hộ vệ này nhìn thấy huy chương, tự nhiên không dám ngăn cản Ngự Hương Hương nữa, một cấp Tông sư mười sáu tuổi vẫn rất có sức nặng.

Mọi người cuối cùng bước vào trong khu giao dịch, thấy được quầy hàng bốn phía. Giống như phố Linh Thực, từ đầu đường đến cuối phố, đám người chi chít dày đặc vây quanh phía trước từng quầy hàng, tuy rằng không đến mức chật như nêm cối, nhưng cũng khiến cho không ai có thể nhìn thấy rõ được trên quầy hàng rốt cuộc đang bày bảo vật gì.

Muốn nhìn thấy bảo vật trước quầy hàng, nhất định phải chen vào, như vậy không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.

“Thật náo nhiệt!” Ngự Hương Hương cực kỳ hưng phấn, cảm thán.

“Người quá nhiều rồi!” Vương Đằng câm nín.

“Cũng hết cách rồi, cấp Tông sư đến từ các nơi trong vũ trụ, ngẫm lại đã biết có bao nhiêu người.” Tông sư Alfred lắc đầu nói.

“Vậy tiếp theo chúng ta… đều tự hành động?” Vương Đằng nói.

“Ừm, tình huống như này đương nhiên phải tự hành động, bằng không rất lãng phí thời gian.” Tông sư Alfred gật đầu nói.

Mọi người đều không nói nhảm nữa, lập tức tách ra, bước vào quầy hàng bốn phía, sợ trễ nải một giây, bảo vật sẽ bị người đoạt đi.

Chuyện này cũng không phải không thể!

Có vài bảo vật, khả năng ngươi thấy một giây trước, còn chưa đợi mở miệng, một giây sau đã bị người cướp đi.

Cơ hội không đợi người.

“Sao ngươi còn đi theo ta?” Vương Đằng đi được hai bước, nhìn Ngự Hương Hương ở phía sau, không khỏi kinh ngạc nói.

“Ta lại không hiểu gì, nên đi theo ngươi tùy tiện nhìn xem là được.” Ngự Hương Hương nhún vai nói: “Hơn nữa ta cũng không có tiền, chuyện đào bảo bối này tự nhiên sẽ có người khác trong gia tộc làm, bọn họ chắc chắn càng chuyên nghiệp hơn ta.”

Hết chương 3122.
Bình Luận (0)
Comment