Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3123 - Chương 3123. Tông Sư Linh Trù Mười Sáu Tuổi! Chước Oánh Thạch Hoa! (4)

Chương 3123. Tông sư linh trù mười sáu tuổi! Chước Oánh Thạch Hoa! (4)
Chương 3123. Tông sư linh trù mười sáu tuổi! Chước Oánh Thạch Hoa! (4)

“Vậy ngươi đi theo sát ta, đừng lạc mất.” Vương Đằng gật đầu, không nhiều lời nữa, nhắc nhở một câu rồi tiếp tục đi tới trước.

“Ừ ừ!” Ngự Hương Hương cười híp mắt gật đầu, giữ chặt vạt áo của Vương Đằng, cứ đi theo sau hắn như vậy.

Vương Đằng cũng không thèm để ý, mang theo một cục nợ bé nhỏ như vậy đi trên đường nhìn xem. Hắn luôn luôn mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, nhìn tất cả vật phẩm trên các quầy hàng vào trong mắt, cho dù có bảo vật gì đều không thoát được khỏi ánh mắt này của hắn.

Hắn thậm chí không cần chen chúc vào trong đám người, chỉ cần ở sau lưng mọi người quét mắt nhìn một vòng là cơ bản có thể phán đoán được trên quầy hàng có thứ gì hắn cần không.

Nhưng Ngự Hương Hương lại nhìn đến đầu óc mờ mịt, sờ đầu, không nhịn được hỏi: “Vương Đằng tiểu ca ca, vì sao ngươi không đi vào xem?”

“Ta có phương pháp đặc biệt có thể cảm ứng bảo vật, không cần phải chen vào nhìn.” Vương Đằng thần bí truyền âm nói.

“Thật sự sao?” Ngự Hương Hương lập tức trợn to mắt, dáng vẻ không thể tin nổi, vô cùng thú vị.

“Đương nhiên.” Vương Đằng tỏ vẻ đứng đắn gật đầu.

Ngự Hương Hương càng thêm tò mò. Nàng rất muốn nhìn xem Vương Đằng cảm ứng bảo vật như thế nào, nên lập tức không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mỗi một hành động của Vương Đằng. Đáng tiếc nàng căn bản không nhìn thấy cái gì cả.

Ở trong mắt của nàng, mỗi một động tác của Vương Đằng đều không hề có chỗ đặc thù gì, giống như đang đi dạo.

Cô bé đáng thương này, đều sắp bị tẩy não.

Vương Đằng liếc nhìn nàng, mỉm cười trong lòng.

“Ngươi cũng thật là.” Viên Cổn Cổn nói ở trong đầu Vương Đằng: “Lừa gạt một cô bé thú vị sao?”

“Chẳng phải rất thú vị à.” Vương Đằng cười nói.

Viên Cổn Cổn không nhịn được liếc xéo, thằng cha này có sở thích thật xấu.

“Hả!” Vương Đằng đang định nói gì, tia sáng vàng chợt lóe lên trong mắt, đột nhiên khẽ hả một tiếng.

“Phát hiện ra cái gì sao?” Viên Cổn Cổn kinh ngạc nói.

“Qua đi xem.” Vương Đằng lập tức đi đến một quầy hàng.

Ngự Hương Hương còn đang buồn bực, thấy Vương Đằng đột nhiên có động tác, lập tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng đuổi kịp.

Trước quầy hàng nay có bốn năm người vây quanh, có Luyện đan sư, cũng có Luyện tạo sư, còn có cả võ giả cấp Giới Chủ, nhìn thấy Vương Đằng đi đến đều ánh mắt hơi lóe lên, vô cùng kinh ngạc.

Ánh mắt của bọn họ đảo qua chỗ ngực Vương Đằng, khi nhìn thấy ba chiếc huy chương kia, ánh mắt đều lộ vẻ khiếp sợ.

Vương Đằng không để ý đến mấy người này, hắn đi đến bên cạnh quầy hàng, không thay đổi sắc mặt nhìn mấy thứ trên quầy hàng, không khỏi lộ vẻ vui mừng trong lòng.

“Thứ thứ này…” Viên Cổn Cổn giống như cuối cùng đã phát hiện ra thứ Vương Đằng chú ý đến, ánh mắt lập tức hơi kinh dị.

Đây là một đóa hoa kỳ lạ, có màu xám trắng, giống như tảng đá điêu khắc thành… không, phải nói nó càng giống hoa đá, chỉ cần cẩn thận cảm ứng là có thể cảm ứng được lực lượng hệ Thổ nồng đậm ẩn chứa trong đó.

Thoạt nhìn đóa hoa đá này hơi thô ráp, nhưng tổng thể lại vô cùng tinh xảo, vô cùng đặc biệt.

Nó cứ lẳng lặng nằm trong hộp ngọc như vậy, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Từng ánh huỳnh quang cực kỳ đặc thù đang nở rộ ra từ trên mặt cánh hoa đá, hóa thành từng điểm sáng bay xuống, giống như phấn hoa.

Cùng lúc đó, ở trên đóa hoa đá càng có một tia dao động kỳ dị theo đó khuếch tán ra, có một loại uy hiếp trí mạng khó hiểu.

Cũng may trên hộp ngọc chứa đóa hoa đá này có tồn tại cấm chế phù văn, ức chế dao động kia vào trong đó, vẫn chưa khuếch tán ra.

“Chước Oánh Thạch Hoa!” Tia sáng chớp lóe trong mắt Vương Đằng, thầm lẩm bẩm một tiếng.

Chước Oánh Thạch Hoa này chính là một trong những nguyên liệu chính luyện chế Âm Chuyển Hóa Thạch đan!

Mà Âm Chuyển Hóa Thạch đan chính là mấu chốt để Vương Đằng đạt được lửa Hôi Bạch. Cho dù hắn cực kỳ tự tin cũng không dám nói mình nhất định có thể có được một đóa dị hỏa thiên địa mang năng lực đặc thù, chứ đừng nói đến dưới tình huống không hề chuẩn bị trước.

Do đó Âm Chuyển Hóa Thạch đan chắc chắn không thể thiếu, Vương Đằng vẫn luôn tìm vài loại nguyên liệu chính của đan dược này, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây.

Niềm vui bất ngờ luôn đến đột ngột như thế, khiến cho người ta có phần không kịp đề phòng!

Sau khi xác định vật trước mắt chính là Chước Oánh Thạch Hoa mình tìm kiếm hồi lâu, Vương Đằng khẽ thầm thở ra.

Sau đó hơi nâng mi mắt lên, ánh mắt dời khỏi các loại bảo vật trên quầy hàng, nhìn về phía chủ quán ở sau quầy hàng.

Chủ quán này là một Luyện đan sư, mặc trang phục Luyện đan sư, khoanh chân ngồi ở sau quầy hàng, đôi mắt khép hờ, giống như không hề chú ý đến chuyện bên ngoài.

Ánh mắt của Vương Đằng đảo qua trên ngực đối phương, trên tấm huy chương kia rõ ràng có bảy ngôi sao.

“Cấp Tông sư thất phẩm!”

Vương Đằng hơi kinh ngạc trong lòng, không ngờ người này lại là một Luyện đan sư cấp Tông sư thất phẩm.

Tuy rằng mấy ngày trước hắn đã từng nhìn thấy không ít Luyện đan sư, nhưng Luyện đan sư cấp Tông sư cao giai lại không chạm trán được mấy người.

Dù sao kể cả ở nơi như tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, tồn tại của cấp Tông sư cao giai cũng không thường thấy.

Hội giao dịch này quả nhiên không giống bình thường, yêu ma quỷ quái đủ đường đều liên tục lên sàn.

“Tiểu huynh đệ này có thứ gì cảm thấy hứng thú sao?” Một vị Luyện đan sư ở bên cạnh mở miệng nói.

Vương Đằng quay đầu nhìn lại, người này là một Luyện đan sư cấp Tông sư tứ phẩm, nở nụ cười cực kỳ hiền lành với Vương Đằng ở đối diện.

Nhìn thấy ba chiếc huy chương ở chỗ ngực Vương Đằng, những người này tự nhiên đều hiểu rõ người thanh niên trước mắt này là một chuyên gia nghề phụ cực kỳ có tiềm lực, nếu có thể dính líu một chút quan hệ, tự nhiên không thể tốt hơn.

“Tùy tiện nhìn xem.” Vương Đằng thản nhiên nói.

Hắn đương nhiên không có khả năng báo cho một người ngoài biết thứ mình cảm thấy hứng thú, cho dù đối phương có phải có thiện ý hay không.

Hết chương 3123.
Bình Luận (0)
Comment