Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3134 - Chương 3134. Nếu Người Kính Ta, Ta Tự Nhiên Kính Người, Nếu Người Phạm Ta, Ta Nhất Định Coi Là Chó Giết Đi! (2)

Chương 3134. Nếu người kính ta, ta tự nhiên kính người, nếu người phạm ta, ta nhất định coi là chó giết đi! (2)
Chương 3134. Nếu người kính ta, ta tự nhiên kính người, nếu người phạm ta, ta nhất định coi là chó giết đi! (2)

Thanh niên âm nhu kia nhìn thấy một màn này, khiếp sợ vừa rồi lập tức tiêu tán, khẽ hừ một tiếng, không khỏi lộ ra vẻ khoái trá trong mắt.

Bộc lão đích thân ra tay, cũng không phải một luồng khí thế đơn giản như vậy, tên khốn kia tuyệt đối không ngăn được.

Một lần này hắn không chết cũng phải bị thương nặng.

Cảm giác khoái trá vì thù lớn được báo lập tức hiện lên ở trong lòng hắn.

Tông sư Alfred hơi biến sắc, lo lắng nhìn Vương Đằng.

Tình huống như vậy hắn đã không nhúng tay vào được, chỉ có thể ký gửi hy vọng lên trên tồn tại cấp Bất Hủ ở sau lưng Vương Đằng.

Ánh mắt ông lão áo xám hơi lóe lên, hắn rất muốn nhìn xem, đến tình trạng như vậy, thanh niên tóc đen này còn có thể hóa nguy thành an nữa không.

Ánh mắt của những người khác đều ào ào rơi lên trên người Vương Đằng, đối mặt với một tồn tại cấp Bất Hủ, hắn còn có thể chịu đựng được sao?

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, sắc mặt của Vương Đằng không hề dao động, giống như biết rõ Rofort ở bên cạnh, hắn tự nhiên không sợ gì một cấp Bất Hủ phong hầu.

Hắn mới vừa dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ nhìn xem, ông lão áo bào màu trắng trước mắt này rõ ràng chính là một tồn tại cấp Bất Hủ phong hầu!

Sau khi đạt đến Chân cấp viên mãn, ‘Đôi mắt Chân Thị’ của hắn miễn cưỡng có thể nhìn thấu tia sáng của tồn tại cấp Bất Hủ phong hầu.

Giờ này phút này, dao động kia có tốc độ thổi quét cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã đến trước mặt Vương Đằng, khiến cho hắn có một nguy cơ không thể ngăn cản.

Đối mặt với cường giả như vậy, hắn thật sự không hề có sức phản kháng.

Cho dù hoàn toàn bùng nổ cũng chỉ có thể ngăn cản một kích của đối phương mà thôi.

Mặc dù thật bất đắc dĩ với việc này, nhưng kiến thức của Vương Đằng vẫn không tệ, dù sao đã từng trải qua.

Lúc trước tồn tại cấp Bất Hủ của Hắc Sơn vương tộc kia thiếu chút nữa dùng một ngón tay tiêu diệt hắn, hiện giờ nghĩ lại, cảm giác kia còn khủng bố hơn giờ phút này.

Do đó, thật ra ít nhiều gì hắn khá quen thuộc.

Rất bình tĩnh!

Gió mạnh điên cuồng do dao động kia sinh ra thổi vào khiến trường bào và tóc của Vương Đằng múa loạn lên, khiến trái tim của mọi người không khỏi buộc chặt vào.

Rầm!

Khi dao động đó sắp rơi lên trên người Vương Đằng, một tiếng nổ chợt vang lên.

Dao động kia lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình chắn ở trước người Vương Đằng, không thể tiến thêm được chút nào, giống như khi sóng biển đang bị đè xuống thì dừng hình, ngừng ở giữa không trung, không thể hạ xuống tiếp.

Cảm giác kia khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy một cảm giác kinh sợ khó hiểu.

Ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ kia giống như gặp phải chuyện gì đó khủng bố, trên khuôn mặt bình tĩnh cuối cùng lộ ra vẻ khiếp sợ và hoảng hốt.

Choang!

Đột nhiên, một tiếng vang đặc thù bất ngờ vang lên, dao động do ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ phóng thích vỡ vụn ra giống như thủy tinh.

Sức mạnh vô hình kia lập tức chợt thổi quét về phía đối phương.

“Đợi chút!” Ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ thay đổi sắc mặt, lập tức hét lớn lên, hơn nữa điên cuồng điều động lực lượng của bản thân, định ngăn cản.

Đáng tiếc cuối cùng chỉ phí công.

Phụt!

Một cột máu phun trào ra từ chỗ cánh tay phải của ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ kia, lập tức nhiễm áo bào màu trắng của hắn thành màu đỏ, còn cánh tay phải của hắn lại không tiếng động gãy ra.

Vương Đằng ngạc nhiên, một màn này hơi ngoài dự đoán của hắn.

Rofort ngoan độc như vậy sao?

Trực tiếp chặt đứt một cánh tay của đối phương.

Đó chính là tồn tại cấp Bất Hủ, cánh tay của cấp Bất Hủ thậm chí còn đáng giá hơn một cấp Giới Chủ rất nhiều.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình có khả năng còn chưa hiểu rõ Rofort, người này tuyệt đối là một kẻ ngoan độc, ừm không sai, siêu ngoan độc.

“Shhh!”

Người xung quanh hít một hơi khí lạnh, sau đó hoàn toàn rơi vào trong tĩnh mịch, kim rơi có thể nghe.

Quá rung động!

Một tồn tại cấp Bất Hủ bị người chém một cánh tay như vậy, tất cả mọi người có phần không phản ứng lại kịp.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đồng loạt lùi lại về sau.

Bọn họ nhìn Vương Đằng, giống như đang nhìn tồn tại khủng bố đứng ở sau lưng hắn, trong lòng không nhịn được kinh hãi lên.

Kể cả Tông sư Alfred đều trừng lớn mắt nhìn Vương Đằng, sau đó không nhịn được lặng lẽ dịch sang bên cạnh một bước.

Hắn cảm thấy mình giống như đang đứng chung một chỗ với một tồn tại khủng bố, thật sự hơi kinh sợ.

Ông lão áo xám ở phía sau quầy hàng kia cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bóng lưng của Vương Đằng, cơ mặt không theo khống chế hơi co rúm lại.

Tên này rốt cuộc là ai?

Đứng phía sau hắn lại là tồn tại kinh khủng như thế.

Một tồn tại cấp Bất Hủ bị chém đứt tay như vậy, không hề có lực chống cự, cấp Bất Hủ phong vương bình thường đều không làm được, trừ phi là… cấp Bất Hủ tôn giả!!!

Rất nhiều người đều đã nghĩ đến một điểm này, tuy rằng bọn họ còn chưa đặt chân đến cảnh giới kia, nhưng ít nhiều gì cũng có một chút hiểu biết về điều đó.

Chỉ có thể là cấp Bất Hủ tôn giả!

Về phần cấp Chân Thần, đó là thần linh quan sát tất cả, hoàn toàn không có khả năng làm người hộ đạo cho người ta, chuyện này không thực tế.

Thanh niên âm nhu hoàn toàn điếng người, nhìn Bộc lão bị cụt một tay, lại nhìn Vương Đằng, sau đó lại nhìn Bộc lão, miệng dần há hốc, vẻ mặt hoảng sợ, toàn thân đều không nhịn được run lẩy bẩy, chỉ vào Vương Đằng, lắp bắp phun ra ba chữ: “Ngươi! Ngươi! Ngươi!”

Hắn đã hoàn toàn không biết nói gì nữa, kể cả chỗ dựa vào lớn nhất của hắn đều bị cường giả sau lưng đối phương chặt đứt một cánh tay, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Oán độc và sát ý trong lòng hắn giống như bị nước lạnh thấu xương giội vào, lập tức hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mờ mịt, sợ hãi, hận không thể lập tức trốn thoát khỏi đây.

Hết chương 3134.
Bình Luận (0)
Comment