Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3135 - Chương 3135. Nếu Người Kính Ta, Ta Tự Nhiên Kính Người, Nếu Người Phạm Ta, Ta Nhất Định Coi Là Chó Giết Đi! (3)

Chương 3135. Nếu người kính ta, ta tự nhiên kính người, nếu người phạm ta, ta nhất định coi là chó giết đi! (3)
Chương 3135. Nếu người kính ta, ta tự nhiên kính người, nếu người phạm ta, ta nhất định coi là chó giết đi! (3)

Nhưng không biết vì sao, hai chân của hắn lại cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy được.

Lúc này ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ kia cũng tỏ vẻ kinh hãi, sắc mặt hơi tái nhợt. Hắn nhìn thoáng qua Vương Đằng, cắn răng chịu đựng đau đớn, nói: “Hôm nay là bọn ta mạo phạm, mong rằng các hạ thứ tội.”

Nói xong đã bái về phía hư không, thái độ hạ xuống cực thấp.

Người xung quanh hoàn toàn chết lặng, so với việc đối phương bị chém đứt một cánh tay, hiện giờ hạ thấp tư thái xin lỗi, hình như chẳng là gì cả.

Dù sao so sánh với tính mạng của mình, chỉ cúi đầu tính là gì chứ.

Vương Đằng nhìn thoáng qua hư không, tia sáng hơi chớp lóe trong mắt.

Nhưng lại không có ai mở miệng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến khiến cho người ta có phần hít thở không thông.

Ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ kia lại giống như hiểu ra điều gì, một cước đá lên trên người thanh niên âm nhu đang đứng bên cạnh, lạnh giọng nói: “Quỳ xuống!”

Phịch!

Thanh niên âm nhu vốn không hề có lực chống cự, lập tức quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bộc lão.

Vẻ mặt kia giống như đang hỏi: “Sao lại đối xử với ta như vậy?”

“Đây là chuyện do ngươi gây ra, hiện giờ nói xin lỗi đi.” Ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ lạnh lùng nói.

Hiện giờ có thể nói hắn đã hận thanh niên âm nhu đến cực hạn, nếu không phải vì tên này, sao hắn có thể sẽ chọc đến tồn tại kinh khủng như thế, còn bị đối phương chém một cánh tay. Hắn có thể cảm nhận được lực bất hủ liên tục trào ra từ chỗ cụt tay, muốn khôi phục, chỉ sợ không dễ dàng như thế.

Thật sự chính là kẻ gây họa.

Nếu lúc trước không phải vì thiếu một ân tình, hắn căn bản sẽ không làm người hộ đạo cho đồ phế vật này.

“Ta…” Thanh niên âm nhu không ngờ kết quả lại thành như vậy, lập tức có phần khóc không ra nước mắt. Hắn nhìn Vương Đằng, miệng mấp máy, lại cho dù như thế nào đều không thể thốt lên được lời xin lỗi.

Như vậy thật sự chính là nhục nhã lớn lao đối với hắn.

“Nếu ngươi không xin lỗi, vậy đừng trách ta mặc kệ ngươi.” Ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ lạnh lẽo nói.

“Ta… xin lỗi!” Kinh hãi lóe lên trong mắt thanh niên âm nhu, giãy giụa một chút, đã bỏ qua chống cự. Hắn vội vàng lớn tiếng nói với Vương Đằng: “Xin lỗi! Là ta sai rồi!”

Bởi vì cái gọi là có sai phải nhận, bị đánh phải đứng nghiêm!

Hắn giờ phút này, nhận sai từ tận đáy lòng!

“…”

Mọi người nhìn thanh niên âm nhu ban đầu kiêu ngạo không ai bì nổi, giờ phút này lại cúi đầu như thế, dáng vẻ áy náy nhận sai kia thật sự cực kỳ giống với bọn họ khi còn nhỏ.

Đó là ký ức tốt đẹp hồi nhỏ!

“Sai ở đâu?” Vương Đằng vội ho một tiếng, nghẹn cười, hỏi.

“…” Mọi người không khỏi cạn lời.

Thần cmn sai ở đâu.

Đây thật sự giống như người cha đang dạy dỗ con trai phạm sai lầm vậy.

Thanh niên tóc đen này hơi nghịch ngợm.

“Ta sai ở chỗ… không nên chưa được ngươi đồng ý đã ra tay cướp bảo vật của ngươi…” Thanh niên âm nhu còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

“Sao cơ, nếu được ta đồng ý, ngươi có thể cướp à?” Vương Đằng câm nín nói.

“Không dám! Không dám!” Thanh niên âm nhu lúng túng nói.

“Tiếp tục đi.” Vương Đằng tức giận nói.

“… Ta không nên cướp bảo vật của ngươi, cũng không nên ra tay với ngươi.” Thanh niên âm nhu cẩn thận nói.

“Sau đó thì sao?” Vương Đằng nói.

“Sau đó…” Thanh niên âm nhu hơi ngẩn ra, sao lại còn có sau đó nữa, hắn đã xin lỗi rồi còn định như thế nào nữa?

“Hử?” Sắc mặt Vương Đằng hờ hững, cười lạnh nói: “Hình như ngươi còn chưa ý thức sâu sắc được lỗi lầm của mình, xem ra ta quả nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy.”

Khóe mắt ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ co giật, hận sắt không thành thép, kể cả nhận sai đều không biết, sao hắn có thể làm người hộ đạo cho một kẻ đần độn như thế chứ.

Thật sự oan nghiệt!

Thanh niên âm nhu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh kia của Vương Đằng, còn có ánh mắt lạnh như băng của Bộc lão, lập tức giật nảy cả mình.

“Không không không, ta đã ý thức được sai lầm của mình, ta ta ta…”

Suy nghĩ xoay chuyển liên tục trong đầu hắn, đột nhiên tia sáng lóe lên, lớn tiếng nói: “Ta đã biết!”

“Ngươi biết cái gì?” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái.

Thoạt nhìn thằng cha này hơi ngốc, lại là một kẻ ngốc thật.

“Đây là bồi thường của ta, xin ngươi nhất định phải nhận lấy.” Thanh niên âm nhu đột nhiên lấy ra một tấm thẻ, hai tay giơ nó lên trên đỉnh đầu.

“Thẻ của ngân hàng số 1 vũ trụ!” Vương Đằng hơi sửng sốt, không ngờ đối phương lại sẽ lấy ra một tấm thẻ.

“Đây là một tấm thẻ vô danh, bên trong có hơn ba trăm đồng Hỗn Độn, coi như là bồi thường của ta.” Thanh niên âm nhu hơi thịt đau, nhưng vẫn nói ra.

“Wow!”

Người xung quanh lập tức ồ lên, hơn ba trăm đồng Hỗn Độn, thanh niên âm nhu này rất có tiền.

Không hổ là thiếu chủ của Cốt Sát tông.

Cmn lại là chó nhà giàu.

“Hơn ba trăm đồng Hỗn Độn!” Vương Đằng không khỏi vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài mặt chưa hề lộ ra chút nào, trầm ngâm một chút mới gật đầu trong ánh mắt chờ mong của đối phương. Hắn tỏ vẻ đứng đắn nói: “Không tồi, ta đã nhận thấy được thành ý nhận sai của ngươi.”

“Cứ như vậy đi, chỉ có một lần.”

“Dạ! Dạ! Dạ!” Thanh niên âm nhu tự nhiên không dám nói gì, liên thanh đáp ứng.

“Các hạ, bọn ta có thể rời đi rồi chứ?” Ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ nhẹ nhàng thở ra trong lòng, cẩn thận hỏi về phía hư không.

Vẫn không có ai trả lời, điều này khiến cho hắn không khỏi sắc mặt cứng đờ.

“Tiểu hữu này, ngươi xem?” Ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhìn Vương Đằng, ngượng ngùng nói.

“Ngươi còn chưa xin lỗi.” Vương Đằng liếc xéo hắn nói.

Ông lão áo bào màu trắng cấp Bất Hủ co giật khóe miệng, cũng lấy ra một tấm thẻ, nói: “Trong này có hơn năm trăm đồng Hỗn Độn, xem như… bồi thường của ta, được chứ?”

Hết chương 3135.
Bình Luận (0)
Comment