Vương Đằng gật đầu, ánh mắt rơi lên trên khối khoáng thạch trước mắt.
Khối khoáng thạch này dài chừng bốn đến năm mét, rất bằng phẳng, giống như một chiếc ghế đá.
Hắn không vội vã mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, mà dùng trình độ ‘Tầm quặng sư’ của mình để phán đoán trước.
Trình độ ‘Tầm quặng sư’ của hắn mới vừa tăng lên một mảng lớn, trong đầu có rất nhiều kinh nghiệm và tri thức còn chờ kiểm nghiệm, đang định thử từ việc nhỏ trước một phen.
Cổ La cũng có dáng có hình đánh giá, sờ cằm, đảo quanh khối khoáng thạch trước mắt này hai vòng.
Không biết vì sao, hắn cứ muốn thắng Vương Đằng một phen, do đó khắp nơi đều muốn so tài với hắn.
Lúc này ánh mắt của Vương Đằng lại rơi lên bên cạnh Cổ La, khóe miệng không khỏi nhếch lên một độ cong.
Rơi! Rơi!
Quả nhiên rơi xuống bong bóng thuộc tính!
Hắn lập tức nhặt hai bong bong thuộc tính rơi xuống bên cạnh Cổ La lên.
‘Thuật tầm quặng x1200’
‘Thuật tầm quặng x800’
…
‘Tầm quặng sư’: 200/30000 (Tông sư)
“Ha ha ha…” Vương Đằng nhìn thấy biến hóa trên giao diện thuộc tính, không nhịn được nở nụ cười to trong lòng.
Trong phút chốc, hắn cảm thấy kinh nghiệm và tri thức của một đạo tầm quặng trong đầu đang nhanh chóng tăng lên, hơn nữa vượt qua một ngạch cửa, trước mắt chợt rộng mở trong sáng, tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới.
Cấp Tông sư!
Trình độ Tầm quặng sư của hắn cuối cùng đã đạt đến cấp Tông sư.
Cho dù đã sớm có dự đoán trước, nhưng hắn không ngờ nó lại sẽ đến nhanh như thế.
Hơn nữa lúc chân chính đạt đến cấp bậc này, vui sướng trong lòng hắn đã không cách nào kiềm chế được nữa, độ cong bên khóe miệng càng điên cuồng nhếch lên.
Cổ La này quả nhiên không hổ là một Tầm quặng sư cấp Tông sư, chỉ hơi thi triển một chút đã rơi xuống nhiều bong bóng thuộc tính có ích cho hắn như vậy.
“Vương Đằng huynh, ngươi nhìn ra cái gì sao?” Một lát sau, Cổ La đi đến bên cạnh Vương Đằng, cười tủm tỉm hỏi.
“Nhìn thấu một chút, Cổ La huynh chắc có một chút manh mối nhỉ.” Vương Đằng liếc nhìn hắn, cũng cười tủm tỉm nói, tâm tình sung sướng vô cùng.
“Không sai.” Cổ La gật đầu, cười nói: “Trước khi tỷ thí chính thức giữa chúng ta bắt đầu, không bằng thêm chút sức nóng trước nhỉ.”
“Thêm chút sức nóng như thế nào?” Vương Đằng hỏi.
“Ta và ngươi phán đoán thử xem khối khoáng thạch này có giá trị bao nhiêu, nhìn xem ai chuẩn xác hơn, được chứ?” Cổ La hỏi.
“Mời!” Vương Đằng trực tiếp chìa tay ra hiệu mời.
Cổ La mỉm cười, biết rõ Vương Đằng đã đồng ý, lập tức hào hứng bừng bừng nói: “Lấy phán đoán của ta, khối khoáng thạch này trị giá hai trăm đồng Hỗn Độn.”
Câu này của hắn tự nhiên truyền âm cho đám người Vương Đằng, người ngoài vốn không nghe thấy.
“Hai trăm đồng Hỗn Độn!” Đám người Tông sư Hoa Viễn không khỏi kinh hãi, giá trị này không hề thấp.
Tuy rằng lầu hai nhất định sẽ không hề thiếu bảo vật, nhưng không phải mỗi một món đều là vậy, hơn nữa người có thể đến nơi đây, tất nhiên đều là hạng người có nhãn lực phi phàm, muốn nhặt của hời từ trong tay bọn họ cũng không dễ dàng như vậy.
“Đây là giá do Cổ La huynh định ra?” Vương Đằng hỏi.
Cổ La khẽ chớp mi, không biết có phải Vương Đằng đang gạt hắn không, đảo tròng mắt, gật đầu cười nói: “Tự nhiên.”
“Được!” Vương Đằng mỉm cười, nói: “Một khi đã như vậy, thế đến lượt ta định giá.”
“Vương Đằng huynh mời nói thẳng.” Cổ La nói.
“Khối khoáng thạch này nhiều lắm mười tỷ đồng Vũ Trụ.” Vương Đằng nói.
“Mười tỷ… đồng Vũ Trụ?!” Mọi người lập tức kinh hãi, hơi khó tin nhìn Vương Đằng.
Giá do hai người này định ra có chênh lệch quá nhiều!
Giá Vương Đằng nói ra kém hơn của Cổ La nhiều lắm, thật sự khác nhau một trời một vực.
Một cái cao một cái thấp, khiến cho tất cả mọi người đều bối rối.
Kể cả chính Cổ La đều cảm thấy khó có thể tin nổi, nhìn Vương Đằng nói: “Có phải ngươi vì tranh một hơi với ta nên mới nói ra cái giá như vậy không?”
“Ngươi nghĩ nhiều, chỉ là một cuộc tỷ thí mà thôi, ta còn chưa để vào mắt, làm sao có thể vì tranh một hơi với ngươi chứ.” Vương Đằng nói.
Cổ La thấy hắn có giọng điệu lớn như vậy, không khỏi liếc xéo, nói: “Do đó ngươi chắc chắn muốn định ra cái giá này, mười tỷ đồng Vũ Trụ?”
“Không sai!” Vương Đằng gật đầu nói.
“Tông sư Vương Đằng, nếu không ngươi lại cân nhắc một chút.” Tông sư Hoa Viễn vội vàng kéo hắn lại, truyền âm nói: “Giá của khối khoáng thạch này được người ta bán ra đến sáu mươi tỷ đồng Vũ Trụ.”
“Sáu mươi tỷ đồng Vũ Trụ, ai mua kẻ đó chịu thiệt.” Vương Đằng truyền âm nói.
“Thật sao?” Tông sư Hoa Viễn nói.
“Đương nhiên, chẳng lẽ ta còn lừa các ngươi được hay sao.” Vương Đằng nói.
Tông sư Hoa Viễn cắn răng nói: “Được, ta tin tưởng ngươi.”
So với Cổ La, hắn đương nhiên càng tin tưởng Vương Đằng.
Cổ La nhún vai, từ chối cho ý kiến, hắn vẫn kiên trì quan điểm của mình, khối khoáng thạch này không có khả năng chỉ trị giá mười tỷ đồng Vũ Trụ.
“Khối khoáng thạch này bán thế nào?” Lúc này, một giọng nói truyền đến.
Vương Đằng hơi sững sờ, lập tức quay đầu lại nhìn xem người vừa đến, chân mày không khỏi nhíu lại.
Thế Đô!
Quả nhiên là tên này, hắn đúng thật là âm hồn bất tán.
Ở bên cạnh hắn còn có Thế Kinh đã gặp ở cửa khu giao dịch trước đó.
Trừ đó ra, phía sau hai người còn có ba bóng dáng theo sát đến, hơn nữa một người trong đó hắn lại có quen biết.
“Nhạc Truân!” Vương Đằng khẽ chớp mi, vô cùng ngoài ý muốn, hoàn toàn không ngờ được lại sẽ nhìn thấy đối phương ở đây.
Những ngẫm lại chẳng phải đối phương là người của gia tộc hạch tâm trong tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp sao, xuất hiện ở đây không hề kỳ quái.
Ánh mắt của hắn đảo qua trên người hai người khác, một người thanh niên trong đó bình thường không có gì lạ, cũng không có chỗ nào đáng để chú ý đến, nhưng cô gái kia, khiến trong mắt hắn không khỏi lóe lên một chút kinh ngạc.
Quá đẹp!
Ở trong những cô gái Vương Đằng đã gặp, chỉ có ít ỏi mấy người có thể so sánh được với nàng.