Càng quan trọng hơn là đối phương mặc một bộ đồ nghề phụ, làm tôn lên dáng người vô cùng tinh tế, có một phen ý nhị khác, tuyệt đối là một người đẹp có khí chất không tầm thường.
Khí chất kia, các cô gái khác không so sánh bằng được.
Vương Đằng chưa bao giờ gặp cô gái nào mặc trang phục nghề phụ có thể ra cảm giác kinh diễm được giống như nàng.
Nhưng dù sao Vương Đằng có kiến thức rộng rãi, chỉ kinh diễm một chút đã lập tức phục hồi tinh thần lại, ánh mắt vẫn chưa dừng lại quá lâu ở trên người đối phương.
Hắn không phải hạng người nhìn thấy người đẹp là không bước chân đi nổi.
So ra, hai người Thế Đô và Thế Kinh mới càng đáng để cho hắn chú ý đến, không biết phen này hai người bọn họ định giở trò mèo gì?
“Chị Nhạc!” Ngự Hương Hương nhìn thấy cô gái kia, đột nhiên vui mừng kêu lên.
“Hả, hóa ra là Hương Hương à!” Ánh mắt của Nhạc Yên rơi lên trên người thiếu nữ nhỏ bé ở bên cạnh Vương Đằng, hiển nhiên vô cùng ngoài ý muốn.
Mới vừa rồi lực chú ý của nàng hoàn toàn rơi lên trên người Vương Đằng, trái lại không để ý đến cô nhóc này, nên không phát hiện ra đối phương.
“Hì hì, sao chị Nhạc Yên lại đến đây vậy?” Ngự Hương Hương lập tức chạy lên, khoác tay đối phương hỏi.
“Ngươi có thể đến, vì sao ta không thể đến chứ.” Nhạc Yên cười giơ ngón tay nhéo mũi đối phương.
“Nhạc Yên!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, quả nhiên là người Nhạc gia.
“Chị Nhạc Yên, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Vương Đằng tiểu ca ca, hắn lợi hại đấy, trình độ linh trù rất cao, linh thực làm ra vô cùng ngon.”
Ngự Hương Hương kéo Nhạc Yên đi đến trước mặt Vương Đằng, giới thiệu hai bên: “Vương Đằng tiểu ca ca, đây là Nhạc Yên tỷ tỷ của ta, nàng chính là một Luyện đan sư thật lợi hại đấy nhé.”
Nhạc Yên không khỏi thầm cảm kích Ngự Hương Hương, nàng đang không tìm được cơ hội bắt chuyện với Vương Đằng, không ngờ cô nhóc này lại chủ động giật dây bắc cầu cho nàng.
“Xin chào!”
Nàng nhìn Vương Đằng, cười nói: “Nhạc Yên của Nhạc gia!”
“Tại hạ Vương Đằng!” Vương Đằng gật đầu.
“Có thể khiến cho cô nhóc Hương Hương này khen ngợi như thế, Vương Đằng huynh nhất định là người không tầm thường.” Nhạc Yên nói.
“Cô nhóc này tính tình ngây thơ viển vông, nói chuyện khoa trương chút.” Vương Đằng lắc đầu khiêm tốn nói.
“Mới không có, linh thực của Vương Đằng tiểu ca ca thật sự ăn rất ngon, không tin lần sau chị Nhạc Yên ăn thử xem sẽ biết.” Ngự Hương Hương không phục nói.
“Ha ha ha…” Nhạc Yên cười xoa đầu nàng, chỉ có bản thân cô nhóc này vẫn chưa nhìn ra Vương Đằng đang khiêm tốn.
“Chị Nhạc Yên, đừng xoa tóc ta, làm rối hết cả.” Ngự Hương Hương bất đắc dĩ nói.
“Được được được.” Nhạc Yên cười đáp.
Thế Đô thấy Vương Đằng lại nói cười với Nhạc Yên, sắc mặt lập tức khó coi, ánh mắt của hắn rơi lên trên khối khoáng thạch trước mắt, tròng mắt láo liên, nụ cười lạnh lập tức hiện lên bên khóe miệng, khẽ hừ một tiếng: “Khối khoáng thạch này, ta muốn, ngươi không có ý kiến chứ.”
“Mời ngươi tự tiện.” Vương Đằng không cho là quan trọng nói.
Chủ quán phía sau khối khoáng thạch thấy có người hỏi, lập tức mở miệng nói: “Ánh mắt của công tử đây thật tốt, khối khoáng thạch này ta có được từ trong một quặng mỏ, khoáng thạch của nơi đó đã cắt ra không ít bảo vật, có linh dược, cũng có binh khí viễn cổ, giá trị xa xỉ, mà khối khoáng thạch này được ta thật vất vả giữ lại từ trong những khoáng thạch đó, vì thế vẫn không bị người cắt ra…”
“Được rồi, đừng nói nhảm, nói thẳng giá đi.” Thế Đô không kiên nhẫn nói.
“Được, vị công tử này sảng khoái.” Chủ quán thích dạng người như vậy, lúc này vui tươi hớn hở nói: “Nếu vị công tử này có ý, vậy ta lấy rẻ một chút, tám mươi tỷ đồng Vũ Trụ bán cho ngươi.”
“Tám mươi tỷ đồng Vũ Trụ!” Thế Đô nhíu mày, giống như cảm thấy hơi đắt.
Đám người Tông sư Hoa Viễn cũng sửng sốt, chủ quán này mới vừa nói là bán sáu mươi tỷ đồng Vũ Trụ, hiện giờ lại nói là tám mươi tỷ đồng Vũ Trụ.
Đột nhiên tăng thêm hai mươi tỷ, còn nói bán rẻ.
Đang coi người ta như con dê béo để làm thịt đấy!
Trong lúc này, ánh mắt của đám người Tông sư Hoa Viễn đều hơi kỳ quái.
Bọn họ tự nhiên đều nhận ra Thế Đô, người này rõ ràng có mâu thuẫn với bọn họ, nhìn thấy đối phương chịu thiệt, bọn họ đều vui vẻ nhìn xem kịch vui.
Nhưng đúng vào lúc này, Vương Đằng lại đột nhiên trừng lớn mắt nhìn chủ quán kia, tức giận nói: “Tám mươi tỷ đồng Vũ Trụ, người này chính là thanh niên tài tuấn của Thế gia, thân phận cao quý, là người không thiếu tiền, ngươi lại chỉ ra giá tám mươi tỷ đồng Vũ Trụ, ngươi đang khinh thường hắn sao?”
Mọi người: “…”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Vương Đằng.
Thế Đô ngớ ra, nhưng rất nhanh phản ứng lại kịp, không khỏi giận dữ trong lòng.
Đù, thằng khốn này rõ ràng đang chơi xỏ hắn!
Nhạc Truân cũng hơi cạn lời. Ở trong mắt hắn, Vương Đằng là một thiên kiêu có thiên phú võ đạo rất mạnh, nhưng hôm nay đối phương mới vừa mở miệng, hình tượng ở trong lòng hắn lập tức sụp đổ.
Nhạc Yên tỏ vẻ kỳ quái nhìn Vương Đằng.
Tên này có vẻ hơi phúc hắc!
“Vị Tông sư này… nói đúng.” Ánh mắt của chủ quán kia đảo quanh giữa hai người Vương Đằng và Thế Đô, không hiểu được mối quan hệ giữa hai người, chần chừ nói: “Nếu không… ta lại tăng giá một chút?”
“…” Thế Đô hơi cạn lời, trừng mắt: “Tăng cái gì mà tăng, cứ tám mươi tỷ đồng Vũ Trụ, ngươi còn định đổi ý hả?”
“Ha ha, không dám! Không dám!” Chủ quán kia lập tức ngượng ngùng cười nói.
“Không hổ là công tử Thế gia, ra tay hào phóng, tám mươi tỷ đồng Vũ Trụ nói bỏ ra là bỏ ra, thật sự khiến cho bọn ta bội phục.” Vương Đằng cười hề hề nói.
Cổ La ở bên cạnh tỏ vẻ kỳ quái, nếu xé mở trái tim của tên này ra nhất định có màu đen, rõ ràng đang chơi xỏ đối phương.
Nhưng điểm khiến cho hắn hơi hoài nghi là vì sao Vương Đằng lại xác định giá trị của khối khoáng thạch trước mắt này chỉ có mười tỷ đồng Vũ Trụ?