Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3152 - Chương 3152. Kẻ Bịp Bợm! Khiến Kinh Ngạc! Nịnh Nọt! Thai Gia! (3)

Chương 3152. Kẻ bịp bợm! Khiến kinh ngạc! Nịnh nọt! Thai gia! (3)
Chương 3152. Kẻ bịp bợm! Khiến kinh ngạc! Nịnh nọt! Thai gia! (3)

Thật ra nếu hắn không dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ nhìn thoáng qua, chỉ sợ sẽ giống như Cổ La không thể nào nhìn thấu chi tiết của khối khoáng thạch này.

Trình độ tầm quặng của Cổ La trước mắt còn cao hơn hắn, kể cả đối phương đều chưa nhìn ra, huống hồ là hắn.

Không thể không thừa nhận, khoáng thạch trên lầu hai thật sự không dễ nhặt của hời như vậy, chỉ sợ mỗi một khối khoáng thạch ở đây đều được Tông sư tầm quặng xem xét, bọn họ đều cho rằng không thành vấn đề. Có thể lên lầu hai, nói lên ít nhất từ vẻ bề ngoài những khoáng thạch này rất khó nhận ra được điều gì, những người khác tự nhiên càng không dễ nhìn ra manh mối.

Đây chẳng khác nào đã trải qua một đường sàng chọn nghiêm khắc!

Tỷ lệ cược giảm sẽ giảm xuống rất lớn, nhưng tỷ lệ người ngoài nhìn ra được manh mối cũng sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn.

Lúc này Nhạc Yên cũng nhìn Vương Đằng, ánh mắt lộ vẻ kinh dị.

Người này còn am hiểu một đạo tầm quặng?

Tông sư Tam đạo, thiên tài võ đạo, hiện giờ còn tăng thêm một trình độ tầm quặng, thật sự khiến cho người ta hiếu kỳ.

Nhạc Truân nhíu mày, nhìn thoáng qua khối khoáng thạch kia, lại nhìn thoáng qua Vương Đằng, không biết đang nghĩ gì.

“Vương Đằng tiểu ca ca thật lợi hại!” Ngự Hương Hương nhìn một màn trước mắt này, hai mắt lập tức sáng lấp lánh, càng thêm sùng bái Vương Đằng.

“Vương Đằng, ngươi đù má nó dám lừa ta!” Sắc mặt Thế Đô khó coi, giờ phút này đã phục hồi tinh thần lại, quay đầu trừng mắt nhìn Vương Đằng, tức giận nói.

“Ngươi đừng cứ hở ra lại nói ta lừa ngươi, trước khi khoáng thạch được cắt ra, không ai biết sẽ cược giảm hay cược tăng, là bản thân ngươi cứ muốn cướp với ta, chuyện này không trách ta được.” Vương Đằng thong dong nói.

Sắc mặt Thế Đô lúc xanh lúc trắng, bị tức đến không nói thành lời, nhìn khuôn mặt kia của Vương Đằng, hận không thể đấm một quyền qua.

Cũng may hắn biết mình không phải là đối thủ của Vương Đằng, nên không dám ra tay.

Hơn nữa hắn cũng tự biết đuối lý, vốn không thể phản bác được.

“Ngay từ đầu ngươi đã tính kế bọn ta.” Sắc mặt của Thế Kinh cuối cùng âm trầm xuống, nhìn Vương Đằng lạnh lùng nói.

Lấy tính tình của hắn, bị Vương Đằng lừa gạt một lần như vậy, trong lòng cũng khó nén nổi tức giận.

Mới vừa dùng tám mươi tỷ đồng Vũ Trụ mua khối khoáng thạch này, hắn còn không tức giận như vậy, dù sao còn có cơ hội cắt ra bảo vật, nhưng bảo vật hiện giờ cắt ra chỉ có giá trị mười tỷ đồng Vũ Trụ, chẳng khác nào khiến cho bọn họ thua lỗ tròn bảy mươi tỷ đồng Vũ Trụ, chuyện này ai chịu nổi chứ.

Tâm tính đều thiếu chút nữa vỡ nát!

“Mới vừa rồi la ai nói thông minh quá sẽ bị thông minh hại?” Vương Đằng ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu nhìn đối phương, cười nhạt nói: “Là ngươi đúng không?”

Khuôn mặt Thế Kính không nhịn được khẽ co giật, không biết nói gì. Nói một cách nghiêm túc, thật đúng là bọn họ thông minh quá sẽ bị thông minh hại, mà lúc này nói những lời đó đã không có tác dụng gì nữa, hắn nhìn Vương Đằng thật sâu, nói: “Xem ra ngươi đã quyết định chủ ý muốn gây khó dễ cho Thế gia ta.”

“Thế gia?” Sắc mặt Vương Đằng không hề thay đổi, bình tĩnh nói: “Thế gia rất lợi hại sao?”

Nhạc Yên liếc nhìn Vương Đằng, giọng điệu của thằng cha này thật lớn, kể cả Thế gia đều không coi trọng, thiên phú võ đạo của người này rất mạnh, có lẽ thật sự là thiên tài của một thế lực lớn nào đó, không hề sợ thế lực Thế gia.

“Tốt! Rất tốt!” Thế Kinh cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu ngươi có can đảm, có dám đấu một phen với ta không?”

“Đấu cái gì?” Vương Đằng tò mò hỏi.

“Chính là đấu cược quặng, nhìn xem ai cắt ra giá trị khoáng thạch cao hơn.” Thế Kinh lạnh giọng nói.

“Ngươi cũng muốn đấu với ta?” Vương Đằng nhìn thoáng qua Cổ La, vẻ mặt kỳ quái.

Đây là có chuyện gì chứ, sao ai đụng đến hắn đều muốn cược quặng với hắn vậy.

Hiện giờ ngẫm lại, kể từ khi hắn trở thành Tầm quặng sư, hình như chuyện thế này đã gặp nhiều.

Chẳng lẽ trên người hắn mang theo thể chất kỳ quái gì, người khác gặp được hắn lại không nhịn được muốn cược quặng với hắn sao?

Hơn nữa hai anh em Thế gia này còn ngại thua chưa đủ ư, mới vừa rồi bị hắn lừa gạt một phen, còn dám đến cược quặng với hắn, thật sự khiến cho người ta… kính nể!

“Ta không để ý.” Tia sáng chớp lóe trong mắt Cổ La, cười nhạt nói.

Hai người Thế gia này, hắn còn không để vào mắt, nhiều thêm hai người vốn sẽ không ảnh hưởng gì.

Thế Kinh liếc nhìn Cổ La, không quá mức để ý, tiếp tục nói: “Nếu cược quặng, vậy phải có tiền đặt cược.”

“Tiền đặt cược gì?” Vương Đằng hỏi.

“Thật đơn giản, người thắng cuối cùng có thể được đến khoáng thạch của người khác cắt ra.” Thế Kinh nói.

“Nếu cược giảm giống như các ngươi lần này, vậy chẳng phải tiền đặt cược không có ý tứ gì sao.” Vương Đằng lắc đầu nói.

Khuôn mặt Thế Kinh co giật, nói: “Vậy ngươi nói làm như thế nào?”

“Tiền đặt cược sẽ lấy giá trị khoáng thạch cắt ra của người thắng để cân nhắc, người thua ra bảo vật giá trị tương đương là được, ngươi… có dám không?” Vương Đằng cười hề hề hỏi.

Thế Kinh nhìn vào ánh mắt bình thản kia của Vương Đằng, không khỏi hơi chần chừ, thoạt nhìn thằng nhãi này rất tự tin.

“Nếu không dám, vậy bỏ đi.” Vương Đằng nói.

“Ai không dám, bọn ta sẽ sợ ngươi sao, thật nực cười.” Thế Đô trực tiếp nói chen vào: “Nhưng bọn ta đều không phải Tầm quặng sư, do đó cần tìm một Tầm quặng sư hỗ trợ.”

“Đương nhiên, nếu các ngươi cũng cần tìm Tầm quặng sư hỗ trợ, có thể tự đi tìm, bọn ta sẽ không ngăn cản.”

Tia sáng chớp lóe trong mắt Thế Kinh, hắn cho Thế Đô một ánh mắt tán thưởng, thằng em trai ngốc nghếch này cuối cùng đã làm một chuyện chính xác.

Lấy thế lực của Thế gia bọn họ, tìm một Tầm quặng sư lợi hại hỗ trợ, thật sự là chuyện dễ dàng.

Phương diện này, bọn họ có ưu thế tuyệt đối.

“Vậy thì cứ thế đi, nhưng ta không giống phế vật nào đó, ta không cần tìm Tầm quặng sư nào hỗ trợ cả.” Vương Đằng thoải mái nhàn nhã nói.

“Hừ, đừng vội chơi võ mồm, nếu ngươi thua, nhìn xem ngươi còn có thể đắc ý như vậy không.” Thế Đô hừ lạnh nói.

Hết chương 3152.
Bình Luận (0)
Comment