“Cổ La huynh, có người vội vã đưa tiền cho ta, ngươi nói có kỳ quái không.” Vương Đằng cười hề hề nói.
“Đây là chuyện tốt.” Cổ La cười phụ họa nói: “Nhưng nếu bọn họ tìm một Tầm quặng sư cấp Thánh, vậy ngươi còn chơi cái rắm.”
“Trước mặt nhiều người như vậy, nếu bọn họ thật sự da mặt dày tìm Tầm quặng sư cấp Thánh đến, vậy ta không lời nào để nói.” Vương Đằng nói.
“Hừ, bọn ta không hề chiếm tiện nghi của các ngươi, nếu muốn tìm người hỗ trợ, vậy định ra một tiêu chuẩn, chỉ có thể tìm Tông sư tầm quặng, như vậy đã được rồi chứ.” Thế Kinh và Thế Đô liếc mắt nhìn nhau, hừ nhẹ một tiếng nói.
“Tùy các ngươi, nhanh chóng đi tìm người đi, đừng lãng phí thời gian của ta.” Vương Đằng không kiên nhẫn nói.
“Ta đã thông báo người, lập tức đến ngay.” Thế Đô cười lạnh nói: “Ngươi cứ đợi bị thua đi.”
“Xem ra có chuẩn bị mà đến.” Vương Đằng ý vị sâu xa liếc nhìn bọn họ, dáng vẻ không phải thật sự để ý.
“Nếu mọi người có nhã hứng như thế, không bằng thêm một bọn ta được không?” Lúc này, Nhạc Yên mở miệng cười nói.
“Nhạc Yên tiểu thư cũng định chơi?” Thế Kinh lập tức lộ ra một nụ cười tự nhận là ôn hòa điển trai trên mặt, nói.
“Không được sao?” Nhạc Yên hỏi ngược lại.
“Được! Được chứ! Nhạc Yên tiểu thư muốn chơi, bọn ta tự nhiên theo đến cùng.” Một chút vui mừng không khỏi hiện lên trong lòng Thế Kinh. Đây là một cơ hội tốt, đợi lát nữa thắng Nhạc Yên, hắn có thể thuận lý thành chương miễn tiền đặt cược, tỏ vẻ rộng lượng, nhất định sẽ lấy được ấn tượng tốt của đối phương.
Nhạc Yên cũng không thèm để ý đến cái nhìn của Thế Kinh, ánh mắt rơi lên trên người Vương Đằng.
“Ta không có ý kiến.” Vương Đằng tùy ý nói.
“Vương Đằng huynh, tiền đặt cược này không phải thứ ta muốn, ta chỉ muốn hỏi một câu, đánh cược giữa chúng ta còn tính không?” Cổ La nói.
“Bọn họ cược của bọn họ, chúng ta cược của chúng ta.” Vương Đằng nói.
“Như thế thì tốt.” Cổ La gật đầu nói.
“Tiền đánh cược của hai người là gì vậy?” Nhạc Yên tò mò hỏi.
“Một yêu cầu.” Cổ La cười nói.
“Không bằng đánh cược giữa chúng ta cũng đổi thành một yêu cầu, được không?” Ánh mắt Nhạc Yên sáng lên, nói.
“Chuyện này…” Vương Đằng hơi cạn lời, vụ đánh cược giữa hắn và Cổ La, cô bé này sáp vào náo nhiệt gì chứ?
“Vương Đằng huynh sẽ không dám đáp ứng một cô gái bé nhỏ là ta đây sao?” Ánh mắt Nhạc Yên sáng quắc nhìn Vương Đằng, che miệng cười nói.
“Ngươi không cần khích ta, đáp ứng ngươi có vấn đề gì đâu, chỉ sợ ngươi không thua nổi.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Ngươi yên tâm, nhiều người nhìn xem như vậy, chuyện ta đã đồng ý, tự nhiên sẽ nói được làm được.” Nhạc Yên cười hề hề nói: “Nhưng ngươi cũng không thể đưa ra yêu cầu quá phận đâu đấy.”
“Thế nào mới xem như quá phận?” Vương Đằng liếc nhìn dáng người Nhạc Yên từ trên xuống dưới, cười hỏi ngược lại.
“Ngươi nói đi?” Nhạc Yên liếc xéo, tức giận nói.
Vương Đằng mỉm cười.
“Vương Đằng huynh, hình như người đẹp này cảm thấy thật hứng thú với ngươi đó?” Cổ La chớp mắt vài cái với Vương Đằng, cười hề hề truyền âm nói: “Nhưng nếu không có ta nhắc đến vụ tiền đặt cược này, ngươi cũng không có cơ hội tốt như vậy, ngươi nói ngươi phải cảm ơn ta như thế nào đây?”
“Ngươi thôi đi, chính là ngươi tìm việc cho ta.” Vương Đằng trừng mắt liếc xéo Cổ La. Hắn biết rõ Nhạc Yên vì sao lại đến, hoàn toàn không phải nhìn thấy dáng vẻ điển trai của hắn, bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc.
“Nhạc Yên tiểu thư, không bằng tiền đặt cược giữa chúng ta cũng đổi thành một điều kiện, nếu lấy bảo vật làm tiền đặt cược, thật sự hơi tổn thương tình cảm.” Thế Kinh thấy vậy, nịnh bợ nói.
“Thế thì không cần, ngươi đã thích lấy bảo vật làm tiền đặt cược, vậy cứ lấy bảo vật ra làm tiền đặt cược là được. Chút bảo vật này, Nhạc gia bọn ta vẫn có thể lấy ra được.” Nhạc Yên cười nhạt nói.
Sắc mặt Thế Kinh cứng đờ, hắn vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng nói: “A… ha ha, vậy giữ nguyên tiền đặt cược ban đầu là được, thật ra chúng ta chỉ chơi đùa, Nhạc Yên tiểu thư đừng coi là thật.”
“Không thể nói như vậy được, nếu định chơi, vậy đương nhiên phải nghiêm túc chơi, bằng không thì không thú vị.” Nhạc Yên không hề phối hợp, phản bác lại.
Vương Đằng nhịn cười, xem như hắn đã nhìn ra, Thế Kinh này định nịnh nọt, nhưng Nhạc Yên người ta vốn phớt lờ hắn.
Khi nói chuyện, có một bóng dáng từ đằng xa đi đến.
“Thai Lô huynh!” Ánh mắt Thế Kinh sáng lên, lập tức nghênh đón.
“Thế Kinh huynh!” Đó là một thanh niên có dáng vẻ tuấn lãng, mái tóc dài màu nâu, sau khi nhìn thấy Thế Kinh, hắn ôm quyền cười nói: “Sao hôm nay lại có việc tìm ta vậy?”
“Tìm Thai Lô huynh đến tự nhiên là vì tầm quặng.” Thế Kinh lập tức nói sơ sự việc một lần, cũng cam đoan nói: “Chỉ cần Thai Lô huynh có thể để cho ta thắng được trận tỷ thí cược quặng này, đến lúc đó ta sẽ đưa cho Thai Lô huynh thù lao vừa lòng.”
“Thai Lô!” Nhạc Yên hơi kinh ngạc, thấp giọng nói: “Không ngờ Thế Kinh lại tìm người này của Thai gia đến.”
“Sao vậy, các ngươi quen biết?” Vương Đằng hỏi.
“Thiên kiêu của Thai gia, tuổi còn trẻ đã đến cấp Tông sư, thanh danh truyền ra ngoài, sao có thể không biết” Nhạc Yên nói.
“Thai gia này cũng là một trong những gia tộc hạch tâm của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp sao?” Vương Đằng hỏi.
“Không sai, bọn họ là gia tộc Tầm quặng sư, bên trong gia tộc có rất nhiều Tầm quặng sư ưu tú, thế lực khá khổng lồ, kể cả Nhạc gia ta cũng phải cẩn thận đối đãi.” Nhạc Yên nói.
“Gia tộc Tầm quặng sư! Lại có một Tông sư tầm quặng đến đây, đúng hợp ý ta.” Vương Đằng khẽ cười trong lòng, nói: “Các ngươi thì sao, tìm ai vậy?”
“Chẳng phải đã đến rồi sao.” Nhạc Yên nhìn sang bên kia, cười nói.
Vương Đằng nhìn theo ánh mắt của Nhạc Yên, chỉ thấy một bóng dáng khác đang đi từ đầu cầu thang đến.
Đó là một cô gái, dáng người cao gầy, điệu bộ hơi khí khái, một đôi mắt xếch, có vẻ tương đối lợi hại.
Lúc ánh mắt quét nhìn, rất nhiều người theo bản năng tránh ánh mắt của nàng.