Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3154 - Chương 3154. Huyền Quang Minh Đồng! Dao Động Của Đôi Mắt Chân Thị!

Chương 3154. Huyền Quang Minh Đồng! Dao động của đôi mắt Chân Thị!
Chương 3154. Huyền Quang Minh Đồng! Dao động của đôi mắt Chân Thị!

Trên người nàng cũng mặc trường bào chuyên gia nghề phụ, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược với Nhạc Yên, một người thướt tha dịu dàng, một người khí khái bức người.

Nhưng dáng người của nàng cũng thật đẹp, dưới trang phục nghề phụ tôn lên, có vẻ càng đầy đặn.

“Lại một vưu vật đi đến!” Cổ La tiến đến bên cạnh Vương Đằng, nháy mắt ra hiệu kiểu hèn hạ, truyền âm nói.

“Cổ La huynh, ngươi đang xao động.” Vương Đằng trêu ghẹo nói.

“Khụ khụ, đàn ông mà, ngươi hiểu đó.” Cổ La vội ho một tiếng.

“Thế ngươi lên đi, lại không có ai cướp với ngươi.” Vương Đằng khuyến khích: “Nếu ngươi ra tay, ta tin tưởng ở đây không có ai là đối thủ của ngươi.”

“Không hổ là bạn tốt tri kỷ ta đã nhận định, quả nhiên có ánh mắt tốt.” Cổ La tỏ vẻ tìm được tri kỷ, cảm động nói: “Người hiểu ta chỉ có Vương Đằng huynh.”

“Cút cút cút! Ngươi buồn nôn không chứ.” Vương Đằng cạn lời.

Khi hai người nói chuyện, cô gái kia đã lập tức đi đến, cười nói: “Tiểu Yên Yên, ngươi cuối cùng đã có lúc cầu đến trên người chị gái ta đây.”

“Bình thường đều là ngươi cầu ta, hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội để biểu hiện.” Nhạc Yên cười hề hề nói.

“Con nhóc nhà ngươi, vẫn khéo mồm khéo miệng như vậy.” Cô gái khí khái kia không khỏi liếc xéo.

“Để ta giới thiệu cho ngươi một chút.” Nhạc Yên kéo đối phương đến trước mặt Vương Đằng, nói: “Vị này là Vương Đằng, một Tông sư Tam đạo… à không Tứ đạo, thậm chí còn có trình độ không đơn giản trên một đạo tầm quặng, đợi lát nữa chúng ta sẽ tỷ thí với hắn.”

“A!” Cô gái khí khái kia liếc mắt quan sát Vương Đằng, ánh mắt dừng lại trên ngực hắn một lúc, nói: “Tông sư Tứ đạo, anh bạn này thật ghê gớm, xem ra cũng đến vì hội giao lưu lần này.”

“Chỉ đến góp vui thôi.” Vương Đằng cười nói: “Không biết tên ngươi?”

“Ta tên Tang Y, người của Tang gia.” Cô gái khí khái kia tự giới thiệu.

“Tang gia cũng là một trong những gia tộc hạch tâm của liên minh Phó Chức Nghiệp, hơn nữa cũng là gia tộc Tầm quặng sư.” Nhạc Yên giới thiệu: “Mà nàng là Tông sư tầm quặng xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Tang gia.”

“Hân hạnh! Hân hạnh!” Vương Đằng nói.

“Tang Y, không ngờ ngươi cũng đến.” Lúc này, Thai Lô và đám người Thế Đô đã đi đến, ánh mắt rơi lên trên người Tang Y, mở miệng nói.

“Thai Lô!” Tang Y quay đầu lại, trên mặt chưa hề lộ ra vẻ ngoài ý muốn: “Vừa lúc, trước khi hội giao lưu bắt đầu, ta và ngươi đến thử tay trước.”

“Cũng tốt.” Thai Lô khẽ cười, nhìn mấy người Nhạc gia, ánh mắt càng dừng lại một chút trên người Nhạc Yên, nói: “Hóa ra là các vị của Nhạc gia, nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc cho người, lát nữa phải đắc tội rồi.”

“Không sao, chỉ là chơi đùa mà thôi.” Nhạc Sơn ôm quyền cười nói.

Thai Lô gật đầu, từ đầu đến cuối, hắn đều chưa đặc biệt chú ý đến Vương Đằng, ánh mắt chỉ thoáng đảo qua trên người hắn.

“Nếu người đã đến đông đủ, vậy bắt đầu đi.” Thế Đô đắc ý nhìn Vương Đằng, nói.

“Cũng được.” Vương Đằng cười nhạt nói.

“Vậy chúng ta đều tự bắt đầu chọn quặng đi, Vương Đằng huynh, đợi lát nữa gặp lại.” Nhạc Yên ôm quyền nói với Vương Đằng.

“Được!” Vương Đằng gật đầu nói.

Đám người Nhạc Yên lập tức đi ra nơi xa.

“Các ngươi nhất định phải thua.” Thế Đô nhìn Vương Đằng, khinh miệt nói.

“Hy vọng các ngươi thật sự có bản lĩnh này.” Vương Đằng bình tĩnh nói.

“Đi thôi!” Thai Lô không nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người bước đi nơi xa.

Hai người Thế Đô và Thế Kinh lập tức đuổi kịp.

“Vương Đằng huynh, thiên tài của Thai gia này thật kiêu ngạo, hình như vẫn chưa hề coi trọng ngươi đâu.” Cổ La cười hề hề nói.

“Hắn cũng không coi trọng ngươi.” Vương Đằng liếc xéo hắn.

“Ta chỉ đến góp vui, mục tiêu của bọn họ là ngươi.” Cổ La tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, không quan tâm, cười nói.

“Ta phát hiện ngươi thật thích nói mát.” Vương Đằng hơi câm nín nói: “Đợi lát nữa nếu ngươi bại bởi ta, phải đáp ứng một yêu cầu của ta đó.”

“Nếu Vương Đằng huynh có thể thắng ta, đáp ứng một điều kiện của ngươi thì có vấn đề gì.” Cổ La cười nói.

“Vậy ngươi cứ mỏi mắt mong chờ đi.” Vương Đằng cười nhẹ, ánh mắt quét nhìn, bước đến một phương hướng.

Ánh mắt Cổ La hơi lóe lên, bước đến một phương hướng khác.

Đối với trận tỷ thí cược quặng này với Vương Đằng, trong lòng hắn đã trở nên thận trọng.

Tính ra, hắn đã thua Vương Đằng hai lần, nếu lần này lại thua, chính là ba lần.

Thua liền ba lần, hắn không có mặt mũi lớn đến như vậy.

Vương Đằng không vội vã chọn mua, mà vòng quanh sảnh lớn này một vòng, sảnh lớn trên lầu hai này thật sự có không ít Tầm quặng sư, cơ hội tốt như vậy, hắn đương nhiên phải nhặt bong bóng thuộc tính trước.

Thật ra bản lĩnh chân chính của Tầm quặng sư không phải ở trên cược quặng mà ở trên tầm quặng, quặng này là chỉ mỏ quặng chứ không phải một hai khối khoáng thạch.

Giá trị chân chính của Tầm quặng sư cũng ở đây.

So với cả một mỏ quặng, giá trị của một hai khối khoáng thạch, cho dù so như thế nào đều kém hơn.

Bằng không gia tộc Tầm quặng sư kia làm sao so sánh được với Nhạc gia một gia tộc đan đạo chứ.

Ở trong miệng Nhạc Yên mới vừa rồi, nàng tương đối coi trọng Thai gia, gia tộc Tầm quặng sư này, không hề coi thường chút nào.

Do đó Vương Đằng mới sẽ coi trọng tăng trình độ Tầm quặng sư lên.

Hắn có dự cảm, trận đấu giữa Tầm quặng sư ở hội giao lưu không thể nào là chuyện mang theo tính chất cá cược giống như cược quặng này, thật sự có thể khiến bọn họ tìm kiếm một mỏ quặng chân chính.

Chỉ có như vậy mới có khả năng thể hiện ra bản lĩnh chân chính của Tầm quặng sư.

Do đó hắn phải nhân cơ hội này tăng trình độ Tầm quặng sư lên trước, dù sao hiện giờ hắn mới vừa lên đến cấp Tông sư thôi, còn kém những thiên tài của gia tộc Tầm quặng sư này không ít.

Bọn họ gia học uyên bác, các thiên tài Tầm quặng sư lưu lại kinh nghiệm và cảm ngộ, nhiều đời truyền thừa xuống, tuyệt đối không phải Tầm quặng sư bình thường có thể so sánh bằng.

Hết chương 3154.
Bình Luận (0)
Comment