Lúc hai anh em Thế gia đưa ra đề nghị cá cược này, Vương Đằng đã nghĩ đến một điểm đó.
Cho nên mới mượn nước đẩy thuyền đồng ý.
Hắn muốn anh em Thế gia và người Nhạc gia dẫn thiên tài của gia tộc hạch tâm đến để cho hắn cạo lông cừu.
Một chút mưu kế này, kể cả Cổ La đều chưa nhìn ra được, đoán chừng còn tưởng rằng hắn vì thắng tiền đặt cược đấy.
“Hy vọng đừng khiến ta thất vọng.” Vương Đằng thong thả đi trong sảnh lớn, vừa đi vừa thầm nghĩ: “Trình độ của Cổ La này không hề tầm thường, kinh nghiệm và cảm ngộ mới vừa nhận được từ chỗ hắn rất có trợ giúp đối với ta, xem ra sở học của hắn không hề kém hơn những thiên tài của gia tộc hạch tâm này.”
“Dù sao là thiên tài của cương vực Cổ Hồng, không phải người bình thường có thể so sánh bằng.”
“Tông sư Vương Đằng, ngươi có nắm chắc thắng được bọn họ không?” Một giọng nói kéo suy nghĩ của Vương Đằng về.
Người mở miệng rõ ràng là Tông sư Alfred.
“Đúng vậy, hai người kia là thiên tài của Thai gia và Tang gia, gia tộc hạch tâm của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp không thể khinh thường.” Tông sư Hoa Viễn lo lắng nói.
“Không có việc gì, ta sẽ không thua.” Vương Đằng cười nói.
“Tông sư Vương Đằng không khỏi quá tự tin một chút, đó chính là thiên tài của gia tộc hạch tâm tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp!” Tông sư Tạ Gia lại không nhịn được nói: “Vài ngày này bọn ta cũng có nghe nói đến chuyện của những thiên tài này, Thai Lô và Tang Y kia đều được xưng là người của hy vọng tương lai một đạo Tầm quặng sư, kể từ khi xuất đạo đến nay, gần như chưa từng thất bại, đã rất nhiều lần cắt ra khoáng thạch có giá trị xa xỉ.”
Vương Đằng liếc nhìn hắn, nói: “Hiện giờ nhiều lời vô ích, đợi lát nữa xem kết quả là được.”
Tông sư Tạ Gia bị Vương Đằng nói một câu chẹn họng, tự kiếm mất mặt.
“Tông sư Vương Đằng đã có tự tin, tự nhiên là tốt nhất, nếu thật sự thắng được hai thiên tài kia, đúng là làm vẻ vang cho đế quốc Đại Càn chúng ta.” Tông sư Harold lập tức đứng ra hòa giải.
“Dáng vẻ hất cằm nhìn người của hai thiên tài kia, ta lại thật sự hy vọng nhìn thấy bọn họ thất bại bởi Tông sư Vương Đằng đấy.” Tông sư Susanna cười nói.
“Vương Đằng tiểu ca ca cố lên.” Ngự Hương Hương không đi cùng Nhạc Yên, ngược lại đi theo phía sau Vương Đằng, giờ phút này vung vẩy nắm tay nhỏ lên, cổ vũ cho hắn.
“Ha ha ha, các ngươi đừng khẩn trương như vậy, chỉ là một trận tỷ thí nho nhỏ thôi, chứ không phải trận đấu trong hội giao lưu.” Vương Đằng cười nói.
Mọi người cười khổ lắc đầu, bọn họ lại không thể thoải mái được giống như Vương Đằng.
Vương Đằng không để ý đến bọn họ, chỉ đi vòng quanh, ánh mắt hắn quét qua, nhìn thấy ở nơi xa lại một lần nữa xuất hiện bong bóng thuộc tính, lập tức vui vẻ.
Những bong bóng thuộc tính này rõ ràng đến từ thiên tài của Tang gia tên là Tang Y kia, hắn không hề do dự gì, lập tức thổi quét niệm lực tinh thần của mình ra, nhặt bong bóng thuộc tính lên.
‘Thuật tầm quặng x600’
‘Thuật tầm quặng x700’
‘Huyền Quang Minh Đồng x1000’
‘Tinh thần cấp Vũ Trụ x2500’
…
“Hả??!! Vương Đằng lập tức kinh hãi, chùm sáng lóe lên trong mắt.
Hắn vốn cho rằng chỉ là một chút thuộc tính tầm quặng, không ngờ lại chiếm được một loại bong bóng thuộc tính cực kỳ đặc thù.
Trong phút chốc, bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong thân thể của Vương Đằng, hóa thành từng cảm ngộ nhập vào trong đầu hắn.
Đây là cảm ngộ công pháp!
Một bóng sáng ngồi khoanh chân trong hư không ở trong đầu hắn, từng đường dẫn nguyên lực lưu chuyển hiện lên ở trên thân thể bóng sáng hình người, sau đó những đường dẫn này lan tràn đến từ bốn phương tám hướng, hội tụ ở chỗ hai mắt, khiến hai mắt tản ra tia sáng màu trắng thánh khiết nhàn nhạt, ở trong hư không tối đen, nó giống như hai chùm sáng.
“Huyền Quang Minh Đồng!” Một tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt Vương Đằng, trong lòng đã sinh ra minh ngộ: “Không ngờ lại chiếm được một môn công pháp chuyên môn tu luyện nhãn đồng, hơn nữa còn là công pháp kết hợp giữa hệ Quang Minh và tinh thần lực, khó trách sẽ rơi xuống thuộc tính tinh thần, Tang gia này thật sự có chút đường lối.”
Đây đã không chỉ đơn thuần là gia học uyên bác nữa, mà là truyền thừa nội tình cực kỳ đặc thù chân chính.
Tuy rằng ‘Huyền Quang Minh Đồng’ không có cách nào so sánh được với ‘Đôi mắt Chân Thị’ của hắn, một cái chính là công pháp, một cái lại là thiên phú, về bản chất kém khá xa, nhưng ‘Huyền Quang Minh Đồng’ lại có năng lực độc đáo của riêng mình.
Người tu luyện môn công pháp này có thể nhìn thấu bản chất sự vật ở trên trình độ nhất định, hơn nữa tu luyện đến cảnh giới càng cao sâu, nhìn thấu này sẽ càng triệt để.
Môn công pháp này chính là công pháp cấp Bất Hủ, nếu tu luyện đến cực hạn, có thể nhìn thấu tồn tại cấp Bất Hủ.
Nhưng đây là một môn công pháp đặc thù cần phải sử dụng nguyên lực tinh thần hệ Quang Minh mới có thể tu luyện được, nếu không có thiên phú hệ Quang Minh, vốn không thể tu luyện.
Kể cả Vương Đằng đều thật không ngờ, Tang gia này lại là người có thiên phú hệ Quang Minh.
Mới vừa rồi khi hắn thấy Tang Y chính là người của gia tộc Tầm quặng sư nên không đi tra xét về phương diện thiên phú võ đạo, tự nhiên không phát hiện đối phương lại là người mang thiên phú hệ Quang Minh.
Giờ phút này, hắn không khỏi lặng yên mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, liếc nhìn Tang Y, quả nhiên thấy được trong cơ thể nàng có tia sáng nguyên lực tinh thần hệ Quang Minh cực kỳ nồng đậm.
Tu vi võ đạo của nàng đã đạt đến cấp Vực Chủ!
Giống như cảm nhận được cái gì, Tang Y chợt quay đầu nhìn về phía Vương Đằng, đáng tiếc Vương Đằng đã sớm thu hồi ánh mắt.
“Sao vậy?” Nhạc Yên quay đầu nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy nàng đang nhìn rõ ràng là Vương Đằng, không khỏi hơi kỳ quái, cười hỏi: “Hay là ngươi cũng cảm thấy có hứng thú với hắn?”
“Người này không đơn giản?” Tang Y nghĩ đến cảm giác giống như bị nhìn trộm mới vừa rồi, không khỏi nhíu mày lại, hỏi: “Hắn có thân phận gì?”