Dù hắn là một tồn tại cấp Thánh, nhưng cảnh giới võ đạo của hắn cũng chỉ là cấp Giới Chủ mà thôi, gần như không có sức chống cự trước mặt một cấp Bất Hủ tôn giả.
Giờ phút này, nội tâm hắn đang chấn động, đột nhiên nảy ra một linh cảm tồi tệ, chẳng lẽ vị cấp Bất Hủ tôn giả này xuất hiện là vì Vương Đằng kia?
Hai người Thế Đô và Thế Kinh cũng tái xanh mặt mày, cả người đều không ngừng run lẩy bẩy.
Khí thế phả lên người bọn họ còn dồi dào hơn hẳn những người khác, gần như muốn họ quỳ sụp xuống.
Uỳnh!
Nhưng vào lúc này, phía sau Thế Lũng có một luồng khí thế cấp Bất Hủ bùng lên, giảm bớt đi không ít áp lực.
Đó là một ông lão, từ đầu tới cuối đều lẳng lặng đứng sau lưng Thế Lũng, thậm chí không có mấy người nhận ra sự hiện hữu của hắn, lúc này thấy Thế Lũng bị uy hiếp thì hắn mới không thể không ra tay.
“Cấp Bất Hủ phong vương!” Bóng người phía trước thản nhiên lên tiếng.
“Vị tôn giả này, không biết chúng ta có chỗ nào đắc tội, mong ngươi thứ lỗi.” Ông lão kia mang sắc mặt nghiêm nghị, cúi đầu hành lễ với người phía trước, nói.
“Các ngươi không đắc tội gì ta cả.” Người đó thản nhiên nói: “Nhưng các ngươi đắc tội hắn.”
Tầm mắt mọi người Thế gia đều di chuyển theo ánh mắt của hắn, cuối cùng dừng trên người Vương Đằng phía sau, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Là hắn!
Quả nhiên là hắn!
Thế Lũng sa sầm mặt mày, trong mắt hiện lên tia chấn động.
Hai người Thế Đô và Thế Kinh thì đầy mặt sợ hãi, nhìn Vương Đằng như nhìn thấy quỷ.
Chẳng những bọn họ, mà đến cả mấy người thuộc gia tộc nòng cột Nhạc gia, Tang gia, Thai gia và Ngự gia cũng hoảng hốt nhìn Vương Đằng.
Bên cạnh tên Vương Đằng này rõ ràng có một vị cấp Bất Hủ tôn giả!!!
Không thể tin được!
“Rofort, họ muốn xù tiền ta.” Giữa ánh nhìn của mọi người, Vương Đằng to giọng nói.
Hiển nhiên rằng, vị cấp Bất Hủ tôn giả kia chính là người hộ đạo Rofort của Vương Đằng.
Mọi người: “...”
Không hiểu sao có cảm giác đòi nợ quen thuộc.
Tất cả mọi người ở đây đều mang vẻ mặt kỳ quái nhìn hết từ Vương Đằng rồi nhìn sang phía đám người Thế gia, cuối cùng dừng cái nhìn trên người vị Bất Hủ tôn giả kia.
Một vị cấp Bất Hủ tôn giả đi đòi nợ cho người ta, quả là có một không hai.
“Các ngươi nói sao?” Rofort nhìn Thế Lũng, thản nhiên hỏi.
“Dù ngươi là cấp Bất Hủ tôn giả thì Thế gia ta cũng không phải quả hồng nhũn, ngươi xác định muốn gây khó dễ cho Thế gia ta ư?” Thế Lũng hỏi với vẻ mặt khó coi.
“Nợ thì phải trả, đó là đạo lý tất nhiên trên đời!” Rofort thản nhiên nói: “Đừng nói một Thế gia các ngươi, cho dù có mười Thế gia thì hôm nay cũng nhất định phải trả.”
“Ngươi!” Thế Lũng hoảng sợ: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là ai không quan trọng.” Rofort không để ý tới hắn mà nhìn về một hướng trong đại sảnh, thản nhiên nói: “Hay đây là đạo đãi khách của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp?”
“Haiz!”
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng thở dài chợt vang lên.
“Thế Lũng, trả số đồng Hỗn Độn còn thiếu cho cậu bạn kia đi, đừng bôi xấu liên minh Phó Chức Nghiệp nữa.”
Thế Lũng ngẩng đầu nhìn về phía hư không, sắc mặt lập tức thay đổi, uất ức đến cực hạn, nhưng sau khi giọng nói kia xuất hiện thì hắn không nhiều lời nữa, thao tác trên đồng hố trí năng rồi cắn răng nói: “Ta đã chuyển toàn bộ đồng Hỗn Độn vào tấm thẻ kia, ngươi và Thế gia ta không nợ gì nhau nữa.”
“Làm thế ngay từ đầu có phải tốt không!” Vương Đằng để Viên Cổn Cổn xác nhận lại, sau đó hài lòng gật đầu, xua tay nói: “Tạm biệt, đi thong thả không tiễn!”
Thế Lũng không nói nửa lời, dẫn theo người của Thế gia xoay người bước đi, chỉ là tấm lưng kia nhìn sao cũng thấy có hơi chật vật.
Theo người của Thế gia rời đi, trò cười này xem như hoàn toàn hạ màn.
Người xem xung quanh lần lượt tản đi, nhưng vẫn nói chuyện say sưa thảo luận chuyện này.
Cho dù là nguyên tinh linh hồn đó, hay là cấp Bất Hủ tôn giả hiện thân, đều là một tin tức lớn, đủ để cho những người này thảo luận rất lâu.
Có thể khiến cho một gia tộc hạch tâm của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp kinh ngạc, hơn nữa không có chút biện pháp, thanh danh của Vương Đằng cũng dần dần truyền ra.
Vương Đằng không để ý đến những điều này, giờ phút này hắn đi đến khoáng thạch cạnh Thế Đô mà hai anh em giải ra, thu nó lại.
Khoáng thạch này ẩn chứa Mộc nguyên châu, giống với Thủy nguyên châu mà trước đó hắn lấy được, đều là thứ tốt, sau này không chừng có thể có tác dụng.
Lần so tài cược quặng này, Vương Đằng hiển nhiên trở thành người thắng lớn nhất.
Dường như tất cả bảo vật đều bị hắn lấy đến tay.
Trong đó còn có không ít đồ tốt ẩn hình, đây là những người khác không hiểu được.
“Rofort, cảm ơn....” Sau khi Vương Đằng thu hồi vật sở hữu, nhìn về phía Rofort, cười nói: “Lần này may mà có ngươi, bằng không ta thật sự không có cách đối phó với ông lão vô lại đó.”
“Không sao, làm người hộ đạo của ngươi, đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của ta.” Rofort chậm rãi đi qua, nói: “Nhưng nói trở lại, nguyên tinh linh hồn của ngươi quả thật là đồ tốt, ngay cả ta đều có chút động lòng.”
“Vận may tốt mà thôi!” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Nếu ngươi bán nó cho công ty vũ trụ thực tế ảo bọn ta, phỏng chừng có thể lấy được không ít tích phân.” Rofort nói.
Ánh mắt Vương Đằng lấp lóe một chút, có chút động lòng, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Bỏ đi, một nguyên tinh linh hồn như vậy, có thể gặp không thể cầu, nếu ta bán nó, lần sau không biết còn có thể gặp được hay không.”
“Cũng đúng.” Rofort gật đầu, nói: “Vể mặt này ngươi có thể yên tâm, không ai có thể cưỡng cầu ngươi cái gì, bối cảnh của công ty vũ trụ thực tế ảo vượt xa tưởng tượng của ngươi.”
Vương Đằng gật đầu, không nhiều lời nữa.
Thật ra hắn nói những điều này, chính là muốn thăm dò một chút ý của Rofort, nếu đối phương nói như vậy, vậy hắn an tâm rồi, khối nguyên tinh linh hồn này hắn có thể tự giữ lại.
Thật ra chủ yếu là hắn lo lắng Tử Diễm Chân Thần sẽ cảm thấy hứng thú đối với cái này, hiện tại xem ra đối phương chưa chắc sẽ để ý.