“Hai tên này toang rồi!” Tang Y truyền âm với Nhạc Yên.
“Ừ, đúng thế!” Nhạc Yên cũng gật đầu đồng ý sâu sắc, truyền âm lại: “Nhưng tên kia cũng đểu thật, rõ là muốn đẩy hai anh em Thế gia vào chỗ chết đây mà.”
“Còn không à!” Tang Y gật đầu nói.
Hai nàng đứng đó thì thầm to nhỏ, làm quần chúng đứng hóng hớt.
Nhất là Nhạc Yên, không còn khoản nợ ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn thì thoải mái hẳn, còn có thời gian rảnh rỗi đi hóng chuyện người ta.
“À phải rồi, ngươi cũng có suy nghĩ như họ, đều cho rằng ta đánh con ngươi, nhưng ngươi cũng sai người đến đối phó với ta, nên ta càng không cần phải nhã nhặn với Thế gia các ngươi làm gì.” Vương Đằng nói tiếp.
“Ngươi tranh đoạt quầy hàng của Thế gia ta, đánh người của Thế gia ta, chẳng lẽ còn nói gì được nữa.” Gia chủ Thế gia hừ lạnh nói.
“Quầy hàng kia viết tên của nhà ngươi à?” Vương Đằng vặn ngược lại.
“Chớ có ăn nói bừa bãi.” Gia chủ Thế gia lạnh lùng nói: “Nếu không phải của Thế gia ta thì quầy hàng kia cũng không đến lượt ngươi.”
“Thế Lũng, quầy hàng kia cũng không viết tên của Thế gia các ngươi, dù gì ngươi cũng là gia chủ, đừng có gây sự như trẻ con vậy chứ.” Gia chủ Ngự gia Ngự Cảnh cười ha hả nói.
Săc mặt gia chủ Thế gia, Thế Lũng chùng xuống: “Việc này không liên quan đến Ngự gia các ngươi.”
“Gia chủ Thế gia, ngươi đứng đây nói xiên nói xọ là không muốn trả đúng không?” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ha ha, Thế Lũng, nói sao thì Thế gia ngươi cũng là một gia tộc hạch tâm, không đến mức mặt dày như thế chứ?” Nhạc Bàn cười nói.
“Thế không hay đâu, thể diện của gia tộc hạch tâm chúng ta mà mất như vậy, không biết ngươi sẽ giải thích thế nào với những gia tộc khác đây?” Tang Tắc nói.
“Các ngươi!” Thế Lũng lạnh lùng nhìn Nhạc Bàn và Tang Tắc, rốt cuộc sắc mặt cũng khó coi thêm mấy phần.
Vương Đằng cũng rất bất ngờ, không nghĩ hai vị gia chủ này lại nói đỡ cho hắn, gia chủ Nhạc gia nói giúp hắn thì còn hiểu được, nhưng vị gia chủ Tang gia kia thì có ý đồ gì?
Hay là hắn và Thế gia cũng đối phó lẫn nhau?
Hắn không nghĩ nhiều mà chỉ nhìn về phía Thế gia, nói: “Ngay cả ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn mà Thế gia cũng không lấy ra được ư?”
“Hừ!” Thế Lũng hừ lạnh, nói: “Được! Tốt lắm! Việc ngày hôm nay, Thế gia ta sẽ nhớ mãi.”
“Ngươi phải nhớ chứ, chuyện của ngươi mà, ta cũng không ngăn cản, ngươi cứ nhớ lấy, nhưng giờ có thể bớt nói nhảm mà nhanh nhanh trả tiền được không.” Vương Đằng cũng không thèm để ý lời uy hiếp của đối phương mà chỉ mất kiên nhẫn nói.
“...” Sắc mắt Thế Lũng đen xì luôn.
Mọi người xung quanh nghe vậy, vẻ mặt cũng đầy lạ lùng.
Vương Đằng này cũng lợi hại thật, có thể khiến mặt mũi của một vị gia chủ Thế gia đường đương là tồn tại cấp Thánh đen kịt lại, bản lĩnh chọc giận người này đúng là không ai bằng.
Đám Nhạc Yên, Tang y, Nhạc Truân càng thêm bội phục Vương Đằng.
Thế Lũng chợt nảy suy nghĩ gì đó, ánh mắt lóe lên, vung tay lên, một tấm thẻ bay về phía Vương Đằng, thản nhiên nói: “Trên người ta lúc này chỉ có ba trăm đồng Hỗn Đồn, trả trước cho ngươi.”
“Ba trăm đồng Hỗn Độn!” Vương Đằng sửng sốt, sau đó bị tức đến bật cười: “Ngươi tống cổ ăn mày đấy à.”
“Phặc! Vô liêm sỉ!”
Mọi người thoáng sửng sốt, sau đó mắng to trong lòng.
Gia chủ Thế gia này vô liêm sỉ đến thế là cùng!
Chả ai tin trên người gia chủ của một gia tộc hạch tâm lại chỉ có vỏn vẻn ba trăm đồng Hỗn Độn, có ma mới tin.
“Ngươi yên tâm, dù sao thì Thế gia ta cũng là gia tộc hạch tâm của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, sẽ không nợ đồng Hỗn Độn nào của ngươi, số đồng Hỗn Độn còn thiếu, sau này ta sẽ trả cho ngươi, ta lấy danh dự của gia chủ Thế gia ta ra đảm đảm, cứ thế đi.” Thế Lũng lộ ra nụ cười giả dối trên mặt, nói.
“Đường đường là gia chủ Thế gia, làm thế không biết là dơ mặt lắm à?” Vương Đằng không nói lên lời.
“Cũng đâu phải ta không trả ngươi, sao lại nói không biết dơ mặt, chỉ là giờ ta không mang nhiều đồng Hỗn Độn như vậy trên người thôi.” Thế Lũng tỏ vẻ vô tội nói.
“Ngại quá, ta không tin, nếu ngươi không mang đủ đồng Hỗn Độn thì sai người về lấy, ta đứng đây chờ.” Vương Đằng cười lạnh nói.
“Vậy ngươi cứ đứng đây chờ, chúng ta đi.” Thế Lũng không thèm để ý, vung tay lên, chuẩn bị mang người của Thế gia rời đi.
Vương Đằng nhìn chằm chằm theo bóng người họ, mắt lóe hàn quang.
Mấy người Nhạc Bàn, Tang Tắc nhìn nhau, dù họ cũng thấy Thế gia có chút vô liêm sỉ, nhưng muốn họ đứng ra ngăn cản Thế gia, đương nhiên họ sẽ không vì Vương Đằng mà làm đến mức đó.
Dù sao họ cũng không có mối thâm giao nào với Vương Đằng, không tất phải vì hắn mà đối chọi với Thế gia.
“Anh bạn trẻ này, nếu ngươi muốn dùng mối nhân tình của Nhạc gia ta thì ta có thể giúp ngươi ngăn cản họ lại.” Nhạc Bàn nói.
“Không cần, việc cỏn con này không cần dùng đến nhân tình của Nhạc gia.” Vương Đằng sâu xa nói.
“Hửm?” Ánh mắt Nhạc Bàn lộ ra tia kinh ngạc, kinh ngạc nhìn Vương Đằng.
Đối mặt với Thế gia mà hắn nói chỉ là việc cỏn con, mồm miệng cứng gớm.
Mấy người Tang Tắc, Ngự Cảnh cũng kinh ngạc không thôi, không biết hắn lấy đâu ra tự tin ấy.
Đám người Thế Lũng vẫn không thèm đoái hoài tới Vương Đằng, họ đi thẳng ra ngoài đại sản, thậm chí còn cười nói rôm rả như hoàn toàn không coi quan tâm.
Hai anh em Thế Đô và Thế Kinh ngoái đầu lại nhìn Vương Đằng, trong mắt mang vẻ châm chọc.
“Đây là gia tộc hạch tâm của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp đó sao? Thật khiến ta thất vọng.” Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản chợt vang lên trong đại sảnh.
Bước chân của đám người Thế Lũng đột nhiên cứng đờ tại chỗ, không thể di chuyển dù là mảy may.
Ở trước mặt bọn họ, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người đang khoanh tay đứng, chỉ lẳng lặng đứng đó thôi nhưng đã có một luồng khí thế vô hình ập xuống, bao chùm lên toàn bộ đám người Thế Lũng.
“Cấp Bất Hủ tôn giả!” Sắc mặt Thế Lũng đột nhiên thay đổi, hoảng hốt nhìn bóng người phía trước.