Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3180 - Chương 3180. Rofort, Họ Muốn Quỵt Tiền Ta! (3)

Chương 3180. Rofort, họ muốn quỵt tiền ta! (3)
Chương 3180. Rofort, họ muốn quỵt tiền ta! (3)

Trước đó, khi thấy Vương Đằng không muốn bán nguyên tinh linh hồn, hắn còn cảm thấy Vương Đằng có chút bốc đồng, thậm chí là không biết tự lượng sức mình, nhưng lúc này thấy sự lựa chọn của Vương Đằng thì lại cảm thấy phán đoán của mình có phần qua loa.

Có thể dễ dàng buông bỏ ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn không phải việc mà người bình thường có thể làm được.

Mỗi một hành động của người này dường như đều bộc lộ tâm trí không kém.

Nhạc Yên cũng không khỏi đáp lại Vương Đằng bằng cái nhìn biết ơn, đối phương có thể miễn giảm ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn kia thật sự làm nàng vô cùng bất ngờ.

Phải biết rằng, ngay cả bản thân nàng cũng chưa chắc đã sẵn sàng buông bỏ ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn kia.

So sánh giữa ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn và một ân tình của Nhạc gia, thực tế vẫn có chút không công bằng.

Đương nhiên không phải vì Vương Đằng muốn lấy lòng Nhạc Yên, hắn chỉ không muốn đắc tội đến cùng với Nhạc gia mà thôi.

Cuộc so tài đổ thạch này, hắn đã là người chiến thắng đậm nhất, có được một mối ân tình của Nhạc gia lại còn được đối phương cảm kích, thậm chí nhận được cả Thiên Phong Thanh Điêu.

Nhiều lợi ích như vậy cũng nên biết điều dừng lại.

Huống chi, chẳng phải còn một Thế gia sờ sờ đó sao?

Ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn kia, đối phương đừng hòng thoát được.

Hắn cũng không muốn xích mích cùng một lúc với cả hai gia tộc hạch tâm của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, đắc tội một gia tộc là đủ rồi.

Giải quyết xong việc với Nhạc gia, Vương Đằng lại nhìn về phía đám người Thế gia.

Hai anh em Thế gia đang trốn sau lưng gia chủ Thế gia, lúc này thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Vương Đằng.

Vị gia chủ Thế gia kia là một ông lão độ bốn, năm mươi tuổi, không trẻ trung như gia chủ Nhạc gia và gia chủ Tang gia, hai bên tóc mai hắn đã bạc, khuôn mặt có năm sáu phần tương tự hai anh em Thế gia, có thể nhận ra thời trai trẻ cũng có chút anh tuấn, nhưng trong đôi mắt lại có chút âm u khiến người ta sợ hãi.

Ánh mắt hắn dửng dưng nhìn Vương Đằng như muốn hắn tự lùi bước.

“Đến các ngươi rồi.” Nhưng vẻ mặt của Vương Đằng thì vẫn vô cùng bình thản, ánh mắt không hề dao động, nói.

“Nếu Nhạc gia lấy một ân tình để đổi lấy tiền cược của ngươi thì Thế gia ta cũng lấy một ân tình để thay thế tiền cược của ngươi.” Gia chủ Thế gia thận trọng nhìn thoáng qua Vương Đằng, trong mắt hiện lên tia sắc lạnh không dễ phát hiện, thản nhiên nói.

Vẻ mặt của mọi người đều trở nên vi diệu.

“Ha ha!” Vương Đằng chợt bật cười khẽ, trong tiếng cười lẫn cả sự chế nhạo.

“Ngươi cười cái gì?” Gia chủ Thế gia nhìn chằm chằm Vương Đằng, cau mày nói.

“Ta cười Thế gia các ngươi quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn, trẻ nhỏ không biết xấu hổ thì thôi, đến lớp già cũng mặt dày mày dạn giống thế.” Trong mắt Vương Đằng đầy sự khinh miệt, dửng dưng nói.

Lời vừa dứt, bốn phía xung quanh chợt lặng ngắt, kinh hãi nhìn hắn.

Gia chủ Thế gia là tồn tại cấp Thánh, cho dù Linh trù sư có phần yếu thế hơn trong Phó Chức nghiệp nhưng vẫn có rất nhiều cường giả cấp Bất Hủ làm thượng khách.

Tên này lại dám dè bỉu hắn như vậy!

Lá gan to thật!

Đám thanh niên Tang Y, Nhạc Yên, Nhạc Truân cũng có chút sững sờ, các nàng đều là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cũng chưa bao giờ dám nhục mạ một vị tồn tại cấp Thánh như thế.

Lúc này, thậm chí thâm tâm họ còn có chút nể phục Vương Đằng.

Ngầu!

Ngầu vãi!

Cổ La còn giơ cả ngón tay cái với Vương Đằng, có thể cứng rắn đối đầu với một vị gia chủ của một gia tộc hạch tâm trong tổng bộ liên minh Phó Chức nghiệp như thế quả là khiến người ta bội phục.

“Láo xược!” Sắc mặt Thế Kinh cau có, không chịu được đứng ra, quát nạt về phía Vương Đằng.

Tên khốn khiếp này dám nhục mạ phụ thân hắn, đúng là không chịu nổi.

“Ngươi nói gì?” Trong mắt gia chủ Thế gia lóe lên hàn quang, không nhanh không chậm nói.

Dẫu vậy, trong giọng điệu của hắn cũng đã lộ ra hàn ý khó tả, khiến người ta sởn gai ốc.

Hai vị tồn tại cấp Bất Hủ trước đó đã định rời đi, nhưng chứng kiến cảnh tượng này thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hứng thú, bèn dừng chân lại.

Mấy vị gia chủ Tang Tắc, Nhạc Bàn và Thai Hòe cũng quá đỗi bất ngờ nhìn về phía Vương Đằng, dường như không hề ngờ rằng mới nãy hắn còn đầy vẻ dễ chịu điềm đạm, mà lúc này đã đột nhiên trở mặt.

Nhiều người vốn dĩ còn tưởng rằng Vương Đằng đáp ứng điều kiện của Nhạc gia là do biết sợ, nhưng lúc này xem ra hình như không phải vậy.

Lá gan của tên này không nhỏ đâu.

Đối mặt với vẻ mặt đầy giá lạnh của gia chủ Thế gia, Vương Đằng không chút sợ hãi, thản nhiên nói: “Không nghe hiểu tiếng người sao? Ta không muốn nhắc lại lần nữa, dám cược thì phải chấp nhận thua, tiền cược lúc nãy, người xung quanh đều nghe thấy, Thế gia cứ chiếu đó mà làm.”

“Đương nhiên, nếu đã thua không dám nhận mà còn không muốn trả tiền thì ta cũng không còn lời nào để nói nữa, dù sao mất cũng là thể diện của Thế gia các ngươi thôi mà.”

“Ha ha, sau này ai cũng biết, Thế gia các ngươi là thua không dám nhận, ta chống mắt lên xem còn ai dám hợp tác với Thế gia các ngươi nữa.” Nói tới đây, Vương Đằng không khỏi bật cười, dường như cảm thấy vô cùng thú vị.

“Ngươi!” Mặt Thế Kinh hết trắng lại xanh, bị Vương Đằng lấn lướt không thể phản bác, tóc gáy sau lưng dựng ngược lên, vì hắn cảm thấy phía sau lưng truyền đến một cơn giá buốt.

Hắn biết, phụ thân mình đã giận đến cùng cực rồi.

“Ngươi đáp ứng nhân tình của Nhạc gia mà từ chối nhân tinh của Thế gia ta, ngươi khinh thường Thế gia ta à?” Gia chủ Thế gia lạnh lùng nhìn Vương Đằng, thản nhiên nói.

“Chưa bàn đến chuyện có khinh thường hay không, nhưng Nhạc gia và ta không có xung đột gì, nhưng với các ngươi thì xung đột không nhỏ đâu, ta cần gì phải khách sáo với kẻ thù làm gì.” Vương Đằng cười ha hả nói: “Muốn trách thì trách hai đứa con ngu ngốc của ngươi ấy, rảnh háng đi chọc vào ta làm gì?”

Gia chủ Thế gia nghe vậy thì không khỏi liếc nhìn hai anh em Thế Đô, làm bọn họ không nhịn được sợ run cả người.

Hết chương 3180.
Bình Luận (0)
Comment