Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3179 - Chương 3179. Rofort, Họ Muốn Quỵt Tiền Ta! (2)

Chương 3179. Rofort, họ muốn quỵt tiền ta! (2)
Chương 3179. Rofort, họ muốn quỵt tiền ta! (2)

Mấy người Nhạc Yên, Nhạc Truân của Nhạc gia cũng đang dán mắt vào Vương Đằng, không khỏi tự hỏi rằng hắn sẽ lựa chọn thế nào?

Ánh mắt Cổ La lóe lên, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn hắn.

Thế hệ trẻ của Ngự gia cũng nhìn Vương Đằng.

Hai vị tồn tại cấp Bất Hủ kia cũng đang nhìn chằm chặp Vương Đằng, trong đó, đáy mắt vị cấp Bất Hủ áo xanh xẹt qua tia âm u và không cam lòng, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên khối nguyên tinh linh hồn kia.

Không chỉ bọn họ, vẫn còn rất nhiều ánh mắt đang chăm chú theo dõi từ trong bóng tối.

Giờ phút này, vô hình trung Vương Đằng đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ đại sảnh.

Mấy người Tông sư Alfred và Vương Đằng đứng gần nhau đều cảm giác được đôi chút mất tự nhiên, giống như có thêm một luồng áp lực vô hình phủ lên người họ.

Họ không khỏi lo lắng nhìn về phía Vương Đằng.

Nhưng đối diện với tình huống này, Vương Đằng lại chỉ cười nhạt, từ tốn lên tiếng: “Đa ta hảo ý của gia chủ Tang gia, nhưng vẫn câu trả lời đó, ta sẽ không bán khối nguyên tinh linh hồn này.”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn và nghi ngờ phải chăng mình nghe nhầm.

Tang Tắc cũng sửng sốt, có chút khó tin hỏi lại: “Ngươi... nói gì?”

“Ta sẽ không bán khối nguyên tinh linh hồn này!” Vương Đằng lặp lại.

“Tại sao?” Tang Tắc không ngờ được tính hình lại diễn biến như vậy, không khỏi hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.

“Khối nguyên tinh linh hồn này rất có ích với ta.” Vương Đằng đáp.

“Nhưng ngươi nên biết rằng, hôm nay ngươi giải ra khối nguyên tinh linh hồn này trước mắt bao người, đã thu hút vô số ánh mắt dõi theo ngươi, ngươi chỉ có thể bán cho ta mới có thể đảm bảo được an toàn.” Tang Tắc nhìn mắt Vương Đằng, trầm giọng nói.

“Vương Đằng huynh, lão già nhà ta nói đều là thật, ngươi nên cân nhắc kỹ lại đi.” Tang Y nói.

“Đúng thế, Vương Đằng huynh, ngươi giữ khối nguyên tinh linh hồn này trên người rất nguy hiểm, nếu trong tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp còn đỡ, nhưng nếu rời khỏi đây...” Sắc mặt Nhạc Yên nghiêm trọng, nói nửa chừng thì dừng lại, tuy không nói tiếp nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu.

Vẻ mặt của đám đông xung quanh khác nhau, có người thở phào, có người nhếch mép cười trào phúng, có người thì mắt lóe lên như đang toan tính gì đó...

“Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng vẫn câu nói đó, vật này rất hữu dụng với ta, ta sẽ không bán.” Vương Đằng điềm nhiên nói.

Tang Tắc nhìn Vương Đằng thật sâu, sau đó thở dài, gật đầu nói: “Thôi được, ngươi đã không muốn bán, chúng ta cũng không ép.”

“Chẳng qua nếu ngươi muốn đổi ý thì mong rằng sẽ nhớ đến Tang gia chúng ta, điều kiện của ta vẫn giữ nguyên không đổi.”

“Được!” Vương Đằng thấy hắn nhượng bộ thì không nói thêm gì nữa mà chỉ gật đầu cười.

Sau đó, hắn thu hồi khối nguyên tinh linh hồn trong tay trước ánh mắt của mọi người nơi đây.

Đám người thấy khối nguyên tinh linh hồn biến mất trước mắt mình thì đều có chút buồn bã thất lạc.

Loại bảo vật này, mấy trăm năm khó gặp, họ còn muốn ngắm nghía thêm mấy lần nữa.

Sau khi Vương Đằng thu hồi khối nguyên tinh linh hồn thì nhìn về phía khối khoáng thạch mà Nhạc Yên giải ra, định cất đi.

Vừa rồi, Nhạc Yên đinh ninh rằng mình tất thắng nên để Thiên Phong Thanh Điêu ở ngoài cho mọi người xem, chưa vội cất đi.

“Khối khoáng thạch này là của ta chứ nhỉ?” Vương Đằng cười hỏi.

Khóe miệng Nhạc Yên giần giật, trên mặt lộ vẻ trăn trở, nói: “Nếu không chúng ta đổi tiền cược thành một nguyện vọng, lần này coi như ta nợ ngươi một nguyện vọng, được chứ?”

Nói rồi, trong ánh mắt nàng không khỏi lộ ra vẻ cầu xin.

Nếu không phải đang có nhiều người nhìn vào thì thậm chí nàng còn muốn làm nũng, tỏ ra đáng yêu nữa kìa.

Không vì gì khác, là vì ba mươi hai ngàn đồng Hỗn Độn kia.

Nàng thật sự không trả nổi.

Giá trị của Thiên Phong Thanh Điêu này cùng lắm hơn một ngàn đồng Hỗn Độn, tính ra thì nàng còn phải trả ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn.

Nghĩ đến con số ấy mà cả người nàng bất ổn, cảm giác như cuộc đời tràn đầy tăm tối.

Nhưng...

“Không cần!” Vương Đằng không chút do dự nói.

Dù nàng xinh đẹp thật đấy, nhưng hắn không có chút ý đồ nào với đối phương cả, còn chẳng bằng đồng Hỗn Độn với Thiên Phong Thanh Điêu.

“...” Cơ mặt Nhạc Yên giần giật.

Tên này trả lời dứt khoát như vậy là làm sao?

Hắn ghét bỏ nàng hả?

Nhạc Yên nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên căm ghét một người đàn ông đến mức này, còn ghét hơn cả đôi anh em Thế gia.

Tang Y nhìn cô bạn thân bằng cái nhìn thông cảm, trong lòng nàng cũng bi ai ba giây.

Nàng thật sự lực bất tòng tâm!

Bán cả hai đứa các nàng cũng không đáng giá đến thế, nghĩ lại đã cảm thấy bi ai rồi.

“Khụ khụ!” Nhạc Bàn ho lên một tiếng, nói với Vương Đằng: “Anh bạn trẻ này, ta biết việc cá cược giữa con gái ta và ngươi, chi bằng thế này, ta dùng một mối ân tình của Nhạc gia ra làm tiền cước, ý ngươi thế nào?”

Ba mươi ngàn đồng Hỗn Đồn, dù Nhạc gia bọn họ đứng ra trả cũng tiếc đứt ruột, vậy nên hắn không thể không đáp ứng một mối ân tình.

Mặc dù có những lúc, ân tình không dễ dàng hoàn lại, nhưng ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn là quá nhiều, huống chi hắn còn không có được khối nguyên tinh linh hồn kia, tự dưng mất không ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn, quả thật có chút khốn nạn.

Không, đây là khốn nạn!

Cái con bé chết tiệt kia, vừa mới về đã gây phiền phức cho hắn rồi.

Nghĩ tới đây, Nhạc Bàn không nhịn được quay ra trừng trừng mắt với Nhạc Yên.

Nhạc Yên rụt cổ, chột dạ không dám nói lời nào.

“Nếu gia chủ Nhạc gia đã có lời thì ta đây cũng nể mặt một chút, việc này cứ theo lời gia chủ Nhạc gia nói đi.” Vương Đằng trầm ngâm một chút rồi cười nói trước ánh mắt mong mỏi của Nhạc Yên: “Nhưng Thiên Phong Thanh Điêu này nhất định phải đưa cho ta.”

“Đương nhiên rồi.” Nhạc Bàn thở phào, gật đầu cười đáp.

Cùng lúc đó, nội tâm hắn không khỏi nể trọng Vương Đằng hơn một chút, có thể bỏ qua ba mươi ngàn đồng Hỗn Độn bồi thường kia, lòng dạ người này không đơn giản.

Hết chương 3179.
Bình Luận (0)
Comment