Rất nhiều người vốn không có hiểu biết trực quan gì về giá trị của nguyên tinh linh hồn, nhờ sự thẩm định của nhà thẩm định Masefield mới nhiều ít có chút hiểu biết ban đầu, nhưng giờ khi mấy vị gia chủ lên tiếng, thì rốt cuộc họ mới hiểu bảo vật này không thể dùng tiền tài để đo lường được.
Đối với các cường giả, giá trị của khối nguyên tinh linh hồn này vượt xa đồng Hỗn Độn, nhưng vì thật sự không có thứ gì có đo lường được nên chỉ đành dùng loại tiền có đẳng cấp cao nhất trong vũ trụ này để đong đếm.
Hai vị cường giả cấp Bất Hủ hô lên ba mươi hai ngàn đồng Hỗn Độn trước đó, thật ra đó gần như là toàn bộ tài sản của họ.
Có một số cường giả cấp Bất Hủ có mấy trăm đồng Hỗn Độn đã tính là không tệ rồi.
Hai vị này đều cấp Bất Hủ phong vương, tài sản mới có thể nhiều hơn cường giả cấp Bất Hủ bình thường một chút.
Ông lão áo bào trắng thuộc Cốt Sát tông lúc trước mặc dù là một tồn tại cấp Bất Hủ, nhưng hẳn là cấp Bất Hủ phong hầu, tài sản không thể so sánh với hai vị cấp Bất Hủ phong vương kia.
Lúc này, vị tồn tại cấp Bất Hủ trường bào nguyệt bạch đang cười khổ lắc đầu, biết mình không còn cơ hội tranh giành nào nữa.
Mà vị tồn tại cấp Bất Hủ áo xanh kia thì ánh mắt âm trầm, hừ lạnh một tiếng, không nói một lời, hắn muốn nhìn xem ai trong mấy nhà có thể lấy được khối nguyên tinh linh hồn này.
Về phần Vương Đằng từ chối lời đề nghị của hắn lúc trước, hắn không để trong lòng.
Theo hắn thấy, bất kể thế nào một võ giả cấp Vũ Trụ đều không thể phản kháng được những gia tộc hạt nhân của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoan vào khuôn khổ thôi.
Tang Tắc thấy Nhạc gia và Thai gia đều hứa hẹn điều kiện giống mình thì không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên nói: “Anh bạn này, ngươi biết gì về truyền thừa của Tang gia ta không?”
“Có chút hiểu biết.” Ánh mắt Vương Đằng chớp lên, gật đầu nói.
“Vậy ngươi nên biết Tang gia chúng ta có một loại công pháp đặc biệt, loại công pháp này có trợ giúp rất lớn cho con đường tầm quặng. Nếu ngươi bằng lòng bán khối nguyên tinh linh hồn này cho ta, ta có thể tự quyết cho ngươi lĩnh ngộ một phần, nhưng cũng có thời hạn, chỉ có thể cho ngươi tìm hiểu trong ba ngày. Trong vòng ba ngày này nếu ngươi không lĩnh ngộ được gì thì không thể trách ta.” Tang Tắc nghĩ ngợi rồi trầm giọng nói.
“Ông già, ngươi...” Tang Y tròn mắt nhìn đối phương, muốn nói lại thôi.
Chỉ vì một khối nguyên tinh linh hồn mà mang cả công pháp truyền thừa của nhà mình ra, có đáng không?
Tuy chỉ có thể lĩnh ngộ trong ba ngày, Vương Đằng này cũng chưa chắc đã lĩnh ngộ ra gì đó.
Dù sao với thiên phú của nàng, để lĩnh ngộ được ‘Huyền Quang Minh Đồng’ cũng phải dùng đến chừng năm ngày.
Mà có thể làm được như nàng đã được xưng là thiên tài ngàn năm có một của Tang gia.
Vương Đằng kia chưa chắc đã vượt qua được nàng.
Nhưng phàm là việc thì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu bị lĩnh ngộ được thì chẳng phải ‘Huyền Quang Minh Đồng’ truyền thừa của gia tộc họ bị tiết lộ ra ngoài hay sao.
“Không sao, ‘Huyền Quang Minh Đồng’ cần có thiên phú hệ Quang Minh và thiên thú tinh thần mạnh mẽ mới tu luyện được, ngươi cho rằng ai cũng có được thiên phú như thế ư.” Tang Tắc truyền âm sang, cười nói.
Giọng điệu của hắn cũng không nghiêm nghị như vừa rồi, ngược lại có chút ung dung, hiển nhiên không tin Vương Đằng có thể tu luyện được ‘Huyền Quang Minh Đồng’.
Tang Y thoáng sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng, không khỏi lườm hắn một cái.
Đồ cáo già này, suýt nữa đến nàng cũng bị lừa.
“Gia chủ Tang gia đang nhắc đến ‘Huyền Quang Minh Đồng’ phải không?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
Hắn không ngờ đối phương không tiếc lôi cả loại công pháp gia truyền ra được.
“Đúng thế!” Tang Tắc gật đầu nói.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, ngẫm lại thì lập tức hiểu ra dụng ý của đối phương.
‘Huyền Quang Minh Đồng’ này không dễ tu luyện, không phải người có thiên phú đặc biệt thì không thể tu luyện được, huống chi chỉ trong ba ngày.
Nhưng đối với Vương Đằng thì đó cũng không phải vấn đề.
Đương nhiên, đối phương còn chưa biết, ‘Huyền Quang Minh Đồng’ chẳng có chút hấp dẫn nào với hắn.
Huống chi, bản thân hắn còn có ‘đôi mắt Chân Thị’ thì ‘Huyền Quang Minh Đồng’ này chỉ như dệt hoa trên gấm thôi, cơ bản không đủ để đối nguyên tinh linh hồn của hắn.
Nhưng điều này thì không ai biết được cả.
Mấy người Nhạc Bàn, Thai Hòe nghe thấy hắn dám lôi ra ‘Huyền Quang Minh Đồng’ ra làm điều kiện thì đều tái mặt.
Dù với tâm tính của họ thì lúc này đều cảm thấy khó mà tin.
Không ai rõ hơn họ ‘Huyền Quang Minh Đồng’ có ý nghĩa thế nào với Tang gia.
Nhất là Thai gia, họ cũng là gia tộc tầm quặng, nhưng Tang gia có thể vững vàng đè đầu họ chính là nhờ ‘Huyền Quang Minh Đồng’ này đây.
Giờ đối phương không tiếc lấy ra, chẳng lẽ không sợ bị lộ công pháp hay sao?
Một loạt suy nghĩ nảy lên trong lòng mấy vị gia chủ làm ánh mắt họ không ngừng lập lòe, nhất thời không thế lấy ra điều kiện nào tốt hơn để hấp dẫn Vương Đằng.
Họ không điên cuồng như Tang Tắc.
“Thế nào?” Tang Tắc nhìn xung quanh rồi đắc ý cười, quay ra hỏi Vương Đằng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Đằng, hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?
Đứng trước điều kiện ấy, e rằng khó mà từ chối được.
Hai anh em Thế Đô nhìn Vương Đằng, trên mặt thậm khí toát cả lên vẻ ghen tị, ánh mắt đều đỏ hết cả.
Tên khốn này giẫm phải vận cứt chó gì vậy!
Tại sao người giải ra nguyên tinh linh hồn không phải bọn họ?
Một loạt suy nghĩ hiện lên trong lòng họ, làm họ gần như phát điên.
Mà ngay cả Thai Lô cũng không nhịn được nhen nhúm chút ghen tị, đây chính là ‘Huyền Quang Minh Đồng’ của Tang gia, nếu hắn có thể có được công pháp kia thì nhất định sẽ không thua kém Tang Y.
Nhưng rõ ràng giờ lại hời cho Vương Đằng, đúng là ấm gấm đi đêm, phung phí của giời.
Suy cho cùng, mặc dù Vương Đằng giải ra khối khoáng thạch ẩn chứa nguyên tinh linh hồn kia thật, nhưng hắn không cảm thấy mình kém cạnh gì Vương Đằng, về phương diện căn cơ, hắn luôn cho rằng mình mạnh hơn Vương Đằng.