“Vị này là Tông sư Vương Đằng đúng không, ta đã nghe Hương Hương nhắc đến ngươi từ trước, hôm nay rốt cuộc gặp được người thật, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, phong thái của Tông sư Vương Đằng quả là khiến người người thán phục.” Gia chủ Ngự gia cười ha ha với Vương Đằng.
“Gia chủ Ngự gia quá khen.” Vương Đằng cười đáp.
Phía sau gia chủ Ngự gia còn có mấy người trẻ tuổi, chính là thế hệ thanh niên của Ngự gia, lúc này đang tò mò đánh giá Vương Đằng.
Họ từng nghe chuyện về Vương Đằng qua lời Ngự Tam nên đều rất tò mò về hắn, giờ xem như được gặp người thật việc thật.
Nhưng không phải Ngự Tam nói trình độ linh trù của đối phương lợi hại lắm sao?
Bây giờ vì sao lại trở thành trình độ tầm quặng bất phàm rồi!
Ngự Hương Hương cười hì hì đi lên lại bị một người trẻ tuổi của Ngự gia kéo sang bên, thì thầm hỏi han.
“Hừ!” Gia chủ Thế gia hừ lạnh, nói: “Ta thấy cũng không hẳn vậy, tranh đoạt quầy hàng của Thế gia ta, đánh người của Thế gia ta, hành vi không khỏi quá mức kiêu ngạo hống hách.”
Vương Đằng liếc nhìn hắn, lười đáp lại.
Người của Thế gia vốn đã đầy lòng thù địch với hắn từ đầu rồi, thù oán đã kết rồi, cơ bản chẳng có gì để nói.
“Phụ thân!” Hai người Thế Đô và Thế Kinh nhìn thấy gia chủ Thế gia thì như thể tìm được chỗ dựa, vội vàng kêu lên.
“Hai đứa các ngươi đứng ra sau ta, chờ ta giải quyết xong chuyện này sẽ đến lượt các ngươi.” Gia chủ Thế gia cũng không hòa nhã gì với hai người họ, lạnh lùng nói.
“Dạ!” Sắc mặt cả Thế Kinh và Thế Đô đều hơi tái đi, không dám nói thêm gì nữa, chỉ vâng lời rồi cun cút lùi ra sau lưng gia chủ Thế gia.
“Vị Tông sư Vương Đằng này, không biết có bán khối nguyên tinh linh hồn này cho Nhạc gia ta hay không, chúng ta chẳng những trả cái giá thích hợp mà ngươi còn có thể nhận được tình hữu nghị của Nhạc gia chúng ta.” Gia chủ Nhạc gia không lằng nhằng, nói thẳng ý đồ đến đây.
Những vị gia chủ này hiển nhiên đều đến vì khối nguyên tinh linh hồn này.
Đối với chuyên gia nghề phụ bọn họ, cảnh giới tinh thần còn quan trọng hơn cảnh giới võ đạo, nâng cao căn nguyên linh hồn tương đương với nâng cao tinh thần, song bảo vật có thể cải thiện căn nguyên linh hồn lại quá ít, giờ xuất hiện, đương nhiên họ không thể bỏ qua.
“Tông sư Vương Đằng, Tang gia chúng ta cũng sẵn lòng trả cái giá tương xứng, cùng với mối ân tình của Tang gia chúng ta.” Gia chủ Tang gia cũng lên tiếng: “Mặt khác, Tang gia ta chính là gia tộc chuyên về tầm quặng, có rất nhiều sách cổ về tầm quặng mà bên ngoài không có, Tông sư Vương Đằng cũng là Tông sư về tầm quặng, chắc chắn những sách cổ này sẽ trợ giúp không nhỏ cho ngươi. Nếu ngươi muốn, chúng ta có thể cho ngươi mượn tạm.”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía gia chủ Tang gia, đối phương cũng chịu chi thật, vì có được khối nguyên tinh linh hồn kia mà cam nguyện lấy ra sách cổ mà gia tộc cất giữ.
Phải biết rằng những cuốn sách cổ này đều được Tang gia tích lũy qua hằng vô số năm tháng, giá trị không thể đong đếm, mạnh tay thế này, người thường không thể làm được.
Mà ngay cả Tang Y cũng không khỏi trợn tròn mắt nhìn cha mình, đây là điên rồi sao?
Chỉ vì một khối nguyên tinh linh hồn thật sự đáng không?
“Tang Tắc, ngươi!” Gia chủ Nhạc gia bàng hoàng nhìn đối phương, có chút nói không lên lời.
“Sao, Nhạc Bàn, Thai Hòe, các ngươi còn có thể tranh giành với ta sao?” Gia chủ Tang gia Tang Tắc cười nói.
Thai Hòe nhíu mày, mắt nhìn chăm chú đối phương, không biết hắn đang cố ý giở trò hay thật sự tất tay như vậy thật.
Nhạc Bàn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Nhạc gia ta cũng có thể mở kho sách cổ bảo tồn cho Tông sư Vương Đằng, nhưng có giới hạn trong... ba ngày! Cùng lắm chỉ có thể trong ba ngày!”
Mấy người Nhạc Yên, Nhạc Truân đã hoàn toàn câm nín, hoảng sợ nhìn hắn.
“Móa!” Vương Đằng không nhịn được phải xổ một câu chửi thề, không khỏi hít sâu một hơi.
Hai vị gia chủ này điên cuồng vậy.
Làm hắn có chút động lòng rồi làm sao giờ? Ác thật, toàn là những người dã man!
Đối mặt với những điều kiện của các gia chủ, Vương Đằng khá là rối rắm
Ác!
Ác vãi!
Vì có được khối nguyên tinh linh hồn này mà các gia chủ thật sự đẩy điều kiện lên mức tối đa.
Mở kho bảo tồn của gia tộc không phải người thường nào cũng có thể làm được.
Gia chủ Ngự gia vốn định nhờ vào quan hệ của Ngự Hương Hương và Vương Đằng để xí phần khối nguyên tinh linh hồn này, nhưng giờ thấy hai vị gia chủ Nhạc gia và Tang gia đưa ra điều kiện như vậy thì cười khổ, điều kiện ra tới môi rồi lại không sao nói ra được.
Gia tộc về linh trù chung quy không thể sánh bằng gia chủ Đan đạo và gia tộc tầm quặng.
Căn cơ kém hơn nhiều.
Thai Hòe, gia chủ Thai gia cũng thay đổi sắc mặt liên tục, thầm mắng việc hai vị gia chủ Nhạc gia và Tang gia đẩy giá cả lên ào ào, đúng là ngu không tả nổi.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể xuôi theo, cắn răng nói: “Thai gia ta cũng sẵn lòng mở kho sách cho ngươi xem.”
“Phụ thân!” Vẻ mặt Thai Lô đại biến, khó tin nhìn hắn.
Thai Hòe không để ý đến con mình, mắt nhìn chằm chặp Vương Đằng.
Sắc mặt của gia chủ Thế gia cũng khó coi, hắn biết vụ cá cược giữa hai anh em Thế Đô và Vương Đằng, hắn đến để thu dọn cục diện chứ không phải đến để mua khối nguyên tinh linh hồn này. Hắn biết tự hiểu lấy mình, biết thứ này không có duyên với mình.
Có Nhạc gia và Tang gia ở đây, Thế gia họ gần như không có ưu thế gì.
Mọi người xung quanh đã hoàn toàn tắt tiếng, bị độ chịu chi của mấy vị gia chủ làm cho xây xẩm.
Cuộc tỷ thí của mấy vị Tông sư trẻ tuổi kéo đến nhiều gia chủ như vậy vốn đã là việc khiến người ta cực kỳ chấn động rồi.
Đằng này, còn vì tranh giành khối nguyên tinh linh hồn kia mà sẵn lòng mở kho lưu trữ của gia tộc, đây quả thật còn chấn động hơn sự xuất hiện của họ nữa.