Mọi người có hơi ngơ ngác, hai vị tồn tại cấp Bất Hủ này đều là cấp Bất Hủ phong vương, hơn nữa, vì tranh giành khối nguyên tinh linh hồn kia mà đến mức đồng ý cả một mối ân tình, quả là không thể tưởng tượng nổi.
Những ánh mắt đổ dồn về phía Vương Đằng chợt trở nên vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Đó chính là cấp Bất Hủ phong vương đó!
Một ân tình của cấp Bất Hủ phong vương khủng bố cỡ nào.
Song cũng có người chợt hả hê khi thấy người ta gặp họa, hai vị cấp Bất Hủ đều hứa hẹn một điều kiện hậu hĩnh như thế hiển nhiên là quyết phải lấy được, bất kể ngươi lựa chọn bán cho ai cũng có thể đắc tội với vị tồn tại cấp Bất Hủ còn lại, rõ ràng là bị thiêu trên giàn lửa.
Nhưng đối mặt với tình thế ấy, Vương Đằng chỉ cười nhạt, nói: “Hai vị tiền bối không phải tranh giành, khối nguyên tinh linh hồn này, hậu bối có chỗ cần dùng, nên sẽ không bán.”
Lời vừa dứt, mọi người đều sững sờ, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Người này từ chối cả hai vị cấp Bất Hủ.
Dũng khí ở đâu ra thế?
“Ồ, ngươi không cân nhắc một chút hay sao?” Ánh mắt của ông lão áo xanh nheo lại, điềm nhiên nói.
“Anh bạn trẻ này, thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này hẳn ngươi cũng hiểu, giá trị của khối nguyên tinh linh hồn này vượt quá khả năng chịu đựng của ngươi, vẫn nên sớm bán đi thôi.” Vị tồn tại cấp Bất Hủ áo bào nguyệt bạch nhìn dáng vẻ ông lão áo xanh, chần chừ một thoáng rồi vẫn nói: “Đổi thành đồng Hỗn Độn sẽ an toàn hơn.”
Vương Đằng nhìn thoáng qua vị tồn tại cấp Bất Hủ này, hắn hiểu được, đối phương không hề bức bách mà chỉ tốt bụng nhắc nhở hắn.
Nhưng ông lão áo xanh kia thì khác, Vương Đằng nhận ra sự tham lam trong mắt của đối phương.
Người này tuyệt đối không phải hạng lương thiện.
Quả là người tụ tập ở tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp rất hỗn tạp, loại người nào cũng có.
Khi tiếng nói của hai vị tồn tại cấp Bất Hủ vừa dứt, bầu không khí xung quanh chợt căng thẳng.
Nếu vừa nãy chỉ có một số người cảm thấy vậy thì giờ tất cả mọi người đều cảm thấy bầu không khí bất ổn.
Xem ra, dù giá trị của khối nguyên tinh linh hồn kia rất cao nhưng cũng trở thành củ khoai phỏng tay rồi.
Vị Tông sư trẻ tuổi này tuy là Tông sư Tam đạo nhưng thực lực quá yếu, nếu không có bối cảnh gì thì e là khó mà giữ được khối nguyên tinh linh hồn này.
Nhìn thì chỉ thấy có hai vị tồn tại cấp Bất Hủ trước mặt này nhất quyết phải có được nguyên tinh linh hồn, nhưng không cần nghĩ cũng biết phía sau còn vô số ánh mắt đang dòm ngó vào.
Cường giả có hứng thú với khối nguyên tinh linh hồn này nhất định không phải là ít.
“Chi bằng bán cho Thai gia chúng ta thì sao?” Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên bên ngoài đám đông.
Mọi người tách ra, chỉ thấy một bóng người đi từ phía xa tới.
“Gia chủ!” Thai Lô vừa thấy người tới thì mắt sáng lên, lập tức tiến lên đón.
“Thai gia!”
“Ngươi của Thai gia đến!”
“Náo nhiệt rồi đây.”
“Người của Thai gia tới thì kiểu gì người của những gia tộc hạch tâm khác cũng không kém miếng.”
...
Đám đông xung quanh nhìn thấy mấy người đến thì không khỏi giật mình, nhỏ giọng xì xào.
Bên trong mấy người của Thai gia, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nhang nhác Thai Lô, hắn gật đầu với Thai Lô rồi ôm quyền với hai vị tồn tại cấp Bất Hủ, nói: “Hai vị, Thai gia chúng ta cũng rất hứng thú với khối nguyên tinh linh hồn này, đắc tội rồi.”
“Ra là gia chủ Thai gia!” Hai vị tồn tại cấp Bất Hủ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu với đối phương.
Thai gia là một gia tộc cốt cán của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp mà ngay cả họ cũng không dễ dàng đắc tội.
“Anh bạn này quả là thanh niên triển vọng, khuyển tử quả là thua kém không bằng ngươi.” Gia chủ Thai gia cười nói với Vương Đằng.
“Khuyển tử là?” Vương Đằng hỏi.
Thai Lô: “...”
Gia chủ Thai gia: “...”
Mọi người nhìn Vương Đằng với vẻ ái ngại, muốn cười lại không dám cười.
Nào có ai lại hỏi như vậy?
“Phụt... khụ khụ!” Cổ Lô suýt nữa cười văng miểng, vội vàng ho khan để che dấu đi sự xấu hổ của mình.
“Ha ha ha, vị Tông sư này quả là người thú vị!” Một tiếng cười to chợt vang lên.
Gia chủ Thai gia chợt nhíu mày lại, nhìn ra bên ngoài đám đông, lại có đoàn người khác đi tới.
“Cha!” Nhạc Yên sáng mắt lên, giống như gặp được cứu tinh, nàng vội vàng chạy ra nắm cánh tay của một người đàn ông trung niên.
“Vừa về đã gây chuyện cho ta rồi, đến chịu ngươi.” Người đàn ông trung niên tức giận lườm Nhạc Yên một cái, nói.
“Chẳng may! Chẳng may!” Đứng trước người đàn ông trung niên này, Nhạc Yên thể hiện hết ra dáng vẻ một cô con gái rượu, thè lưỡi nói.
“Ông già!” Tang Y cũng đi tới, vô tư gọi một người đàn ông trung tuổi khác.
“Ở bên ngoài giữ mặt mũi cho ta.” Người đàn ông trung tuổi kia nhỏ giọng nói.
Tang Y không khỏi nguýt cái khinh khỉnh, mặc kệ hắn.
“Không ngờ cả hai vị gia chủ Nhạc gia và Tang gia cũng đến đây.” Gia chủ Thai gia vừa thấy hai người thì sắc mặt hơi nghiêm trọng lại.
“Không chỉ chúng ta, gia chủ của Thế gia và Ngự gia cũng tới.” Gia chủ Nhạc gia cười nói.
Vừa dứt lời, bên ngoài đám đông lại tới hai nhóm người, hai nhóm người này cách nhau mấy mét, thấp thoáng như giữa họ có chút hiềm khích nhau.
“Vương Đằng, xem ra những người này đều đến vì nguyên tinh linh hồn của ngươi đó.” Cổ La đến bên cạnh Vương Đằng, vui sướng khi người ta gặp họa, cười nói.
“Đến thì đến, chẳng còn ăn thịt được ta sao.” Vương Đằng rất bình tĩnh, điềm tĩnh nói.
“Với bối cảnh của ngươi thì chắc chắn là họ không làm gì được rồi, nhưng kế tiếp có thể có kịch hay để xem.” Cổ La cười khúc khích, đầy vẻ không chê xem náo nhiệt.
“Bối cảnh của ta, ta thì có bối cảnh gì?” Vương Đằng hỏi ngược lại.
“Ngươi cứ giả vờ đi, làm như không ai biết vậy.” Cổ La trở mình xem thường, không nói lên lời.
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì mấy vị gia chủ kia cũng hàn huyên xong, đồng thời nhìn về phía Vương Đằng.