Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3220 - Chương 3220. Suy Đoán Của Nguyên Lão! Phản Ứng Của Các Gia Tộc! Ba Tinh Cầu! (4)

Chương 3220. Suy đoán của nguyên lão! Phản ứng của các gia tộc! Ba tinh cầu! (4)
Chương 3220. Suy đoán của nguyên lão! Phản ứng của các gia tộc! Ba tinh cầu! (4)

Chẳng lẽ tên khốn kiếp đó thực sự là một tuyệt thế thiên tài sao?

“Kẻ này tuyệt đối không thể giữ.” Một lát sau, trong miệng Thế Lũng mới chậm rãi truyền ra một âm thanh lạnh lùng.

“Cha, ngươi định?” Sắc mặt Thế Kinh hơi biến, thử thăm dò.

“Ta sẽ bàn bạc lại lần nữa với bên Ma gia, nhất định phải nhờ bọn họ hỗ trợ diệt trừ kẻ này.” Sát ý trong lòng Thế Lũng chưa bao giờ mãnh liệt như thế, nếu đã muốn làm thì phải làm chuyện này đến cùng, tiêu diệt đối phương trước khi hắn còn chưa trưởng thành, tất cả những điều này đều không tính là gì.

Thiên tài chưa trưởng thành, đều không phải là gì hết.

Những năm này Thế gia bọn họ từng gặp biết bao nhiêu thiên tài, lại sẽ sợ một thiên tài vừa bộc lộ tài năng như này sao.

Hai người Thế Kinh và Thế Đô không khỏi đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đã nghe ra sát ý nồng đậm không cách nào che giấu trong miệng cha mình, trong lòng hai người cũng kinh hãi không thôi, người có thể làm cha bọn họ lộ ra thái độ như thế, bọn họ đã thật lâu chưa từng thấy.

...

Bên đế quốc Đại Càn, mấy người Tông sư Hoa Viễn, Tông sư Alfred quả thật vừa mừng vừa sợ, bọn họ vốn chỉ hy vọng Vương Đằng có thể thông qua tầng thứ sáu tháp Huyễn Tâm, không nghĩ tới Vương Đằng thế mà cho bọn họ một niềm vui bất ngờ lớn như thế, nháy mắt vượt qua tầng thứ bảy, thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng được.

“Thế này cũng... Quá mạnh rồi!” Ánh mắt tông sư La Đường lộ ra vẻ khiếp sợ, không nhịn được cảm thán nói.

“Không nghĩ tới cảnh giới tinh thần của tông sư Vương Đằng thế mà mạnh như vậy!” Tông sư Susanna thán phục nói.

Sắc mặt tông sư Tạ Gia xanh đỏ xen lẫn, đã không biết nên nói điều gì, nghĩ đến lúc trước hắn chèn ép Vương Đằng khắp nơi, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ và nhục mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Sao tên đó lại mạnh như vậy?

Hắn ở trong tháp Huyễn Tâm chỉ mới đi đến tầng thứ tư, kết quả đối phương lại đi đến được tầng thứ bảy, thế này còn so cái rắm.

Không so thì không biết, so ra mới biết mình rác rưởi bao nhiêu.

Mấy người gia tộc Pylax lúc này hoàn toàn rơi vào một mảnh yên tĩnh, đặc biệt là hai người Gabriel và Giới Chủ Nộ Viêm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ đặc sắc.

Từ biểu cảm trên mặt bọn họ, ai nấy đều thấy được, tâm trạng của bọn họ nhất định cực kỳ không tốt.

Két!

Ngay lúc này, một tiếng vang làm người ta ê răng đột ngột từ trên tháp Huyễn Tâm truyền ra.

Mọi người nhất thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa chính tầng thứ bảy tháp Huyễn Tâm đang từ từ mở ra, một vòng xoáy màu xám trống rỗng nổi lên.

Sau đó một bóng dáng thon dài thẳng tắp từ bên trong bước từng bước đi ra, xuất hiện trước mặt mọi người, rõ ràng chính là Vương Đằng.

“Ra rồi!”

Mọi người chấn động tinh thần.

Trong phút chốc, tất cả ánh mắt đều tập trung trên bóng dáng tóc đen kia, sắc mặt phức tạp tới cực hạn.

Người này quả thật có thể xem như là không hót thì thôi, một khi đã hót thì khiến người ta kinh ngạc!

“Ấy!”

Vương Đằng đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng, ngạc nhiên nhìn xuống phía dưới, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Sao yên tĩnh vậy?”

Mọi người: “...”

Vì sao yên tĩnh như vậy, trong lòng ngươi không tự biết à?

Tất cả mọi người đều không khỏi có chút cạn lời, chẳng lẽ tên này không biết bản thân đã làm chuyện gì à, thế mà còn ở đây giả ngu.

“Được rồi!” Lúc này nguyên lão Đan Trần bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói chậm rãi truyền ra: “Nếu người dự thi cuối cùng đã từ trong tháp Huyễn Tâm đi ra, như vậy vòng thi đấu thứ nhất này coi như kết thúc như vậy.”

“Kết thúc? Xem ra ta là người cuối cùng.” Mắt Vương Đằng sáng lên, không khỏi nhìn về phía nguyên lão Đan Trần trên đài cao.

Nguyên lão Đan Trần cũng nhìn lại, mỉm cười với hắn.

Vương Đằng sững sờ một hồi, sao vị nguyên lão này đột nhiên hiền lành với hắn như thế, chẳng lẽ có ý đồ gì?

Trong lòng hắn bỗng cảnh giác lên, vội vàng đáp xuống chỗ ngồi của đế quốc Đại Càn.

Nhiều người đều nhìn hắn như vậy, quá khiếp người.

“Tông sư Vương Đằng!” Mấy người tông sư Hoa Viễn lập tức chạy ra chào đón, cũng có vẻ hơi kích động.

“Mọi đây là thế nào vậy?” Vương Đằng cười hỏi.

“Xếp hạng của ngươi trong vòng thi đấu thứ nhất...” Tông sư Hoa Viễn kích động nói.

“May mắn không làm nhục mệnh, ta ở vòng thi đấu thứ nhất hẳn không làm đế quốc Đại Càn mất mặt đâu phải không.” Vương Đằng cười ha ha nói.

“...” Mọi người nghe vậy, không nhịn được ngây ra một lúc, ngay sau đó dở khóc dở cười.

Nếu thế này còn mất mặt, vậy những người khác chẳng phải là phải đi tự sát luôn à.

Ánh mắt Tông sư La Đường, Tông sư Tạ Gia, Tông sư Susanna, mấy người cấp Tông sư thế hệ trẻ nhìn về phía Vương Đằng, cũng không khỏi có chút kính nể.

Nhìn người ta xem, giành hạng nhất còn khiêm tốn như thế, thực sự là tấm gương của chúng ta.

Ngay cả Tông sư Tạ Gia bây giờ cũng tâm phục khẩu phục với Vương Đằng, những tâm tư nhỏ vốn có đã sớm tan thành mây khói từ lúc Vương Đằng vượt qua tầng thứ bảy tháp Huyễn Tâm, không còn tồn tại nữa.

Nếu Vương Đằng không hơn gì bọn họ, hắn còn có chút ý nghĩ so sánh, nhưng Vương Đằng thoáng cái vượt qua bọn họ quá nhiều, làm cho hắn không còn chút dục vọng so sánh nào.

Lại lấy mình và đối phương so sánh, hắn cảm thấy chính mình có thể sẽ bị đả kích đến vết thương đầy mình.

Hắn có dự cảm, trận đấu tiếp theo, Tông sư Vương Đằng nhất định sẽ còn làm người ta kinh ngạc.

“Kết quả như mọi người thấy, trong trận đấu lượt này, người không thể thông qua tầng thứ ba tháp Huyễn Tâm, toàn bộ bị loại.”

Giọng nói của Tông sư Đan Trần lần nữa quanh quẩn mà ra, truyền vang trên không quảng trường.

Lời nói nói ra, sắc mặt rất nhiều người đều trở nên cực kỳ uể oải.

Vòng đấu đầu tiên loại đi ít nhất một nửa số người.

Những người này ngay cả tư cách tiến vào vòng đấu tiếp theo cũng không có, toàn bộ nhiệt huyết tràn đầy bị dập tắt, cực kỳ đáng buồn.

Hết chương 3220.
Bình Luận (0)
Comment