Hắn thật sự không quá hứng thú với cái gọi là hợp tác của Nhạc Yên, dựa vào bản lĩnh của hắn, muốn tìm được tất cả linh dược cần thiết chắc hẳn không quá khó khăn.
Hợp tác với Nhạc Yên, đó là cho đối phương cơ hội chiếm lợi.
Lại không có lợi ích gì, loại việc này hắn sẽ không làm.
Nhạc Yên lập tức kinh ngạc, đang muốn nói gì đó, Vương Đằng bên kia đã cắt đứt truyền tin.
“Ta???”
Nàng hoàn toàn đơ người, trên gương mặt xinh đẹp đã chết lặng, tên này vậy mà ngắt truyền tin của nàng.
Nghĩ đến nàng đường đường là thiên kiêu của Nhạc gia, có cả sắc đẹp và thiên phú, từ trước đến giờ đều là tồn tại mà những thanh niên tài tuấn nịnh bợ, kết quả hiện tại ở chỗ Vương Đằng, vậy mà lại bị ngắt truyền tin.
Nàng vốn dĩ muốn nhân cơ hội này kết thân với Vương Đằng, nếu có cảm giác, không hẳn không thể ở chung bên nhau.
Hiện tại nàng đột nhiên cảm thấy bản thân dường như đang tự mình đa tình.
Người ta có lẽ không có ý nghĩ đó.
Một cảm giác xấu hổ cực độ trong nháy mắt dấy lên trong lòng của Nhạc Yên, khiến cho gương mặt của nàng đỏ bừng lên, vừa tức giận vừa buồn bực.
“Vương Đằng, ngươi là đồ khốn!”
Sau đó, âm thanh nghiến răng nghiến lợi truyền ra từ miệng nàng.
…
“Vương Đằng, ngươi thật sự làm vậy, đường đường là một mỹ nữ, còn là thiên kiêu của Nhạc gia, bị ngươi từ chối như vậy, ngươi thật độc ác.” Giọng điệu Viên Cổn Cổn kỳ quái nói.
“Ngươi thì biết cái gì, ta còn có rất nhiều việc phải làm ở hàn tinh Dược Viên, thứ muốn tìm còn rất nhiều, làm sao có thể mang theo thứ vướng víu được.” Vương Đằng trợn mắt, nói.
“Nhưng đối phương là thiên kiêu của Nhạc gia, ngươi vô tình như vậy, không sợ đắc tội đối phương sao?” Viên Cổn Cổn nói.
“Phụ nữa không thể nuông chiều.” Vương Đằng ý vị thâm trường nói: “Thực sự tức giận, đó là chuyện của nàng, ta không lo được.”
“…” Viên Cổn Cổn.
Ngươi thật can đảm!
“Nhưng ngược lại nàng đã nhắc nhở ta, những Độc sư kia có khả năng sẽ ra tay với ta, nếu gặp phải, ha ha ha…” Vương Đằng sờ cằm.
“Nụ cười của ngươi thật doạ người!” Viên Cổn Cổn cạn lời.
Vương Đằng không phản ứng nó, niệm lực tinh thần quét ra, nhặt lấy vài cái bóng bóng thuộc tính trôi nổi ở chỗ cổng không gian.
‘Không gian x30’
‘Không gian x50’
‘Không gian x35’
…
“Quả nhiên là thuộc tính không gian, đáng tiếc chỉ có ít như vậy.” Vương Đằng lắc đầu, sau đó mở ‘đôi mắt Chân Thị’ ra nhìn xung quanh.
“Dao động nguyên lực của hành tinh Dược Viên này cực kỳ dày đặc, ngoài điều này ra, trong không khi dường như còn tràn ngập sức sống mờ nhạt không rõ ràng.”
Trong mắt Vương Đằng nổi lên vẻ kỳ dị.
“Khó trách được xem như là hành tinh bồi dưỡng linh dược, quả nhiên có vài môn đạo.”
“Nghe nói hành tinh Dược Viên do liên minh Phó Chức Nghiệp tiêu tốn vô số sức người sức của mới xây dựng lên được, để cho linh dược của các loại thuộc tính đều có đủ điều kiện lớn lên nhanh chóng, trên hành tinh này được xây dựng rất nhiều môi trường đặc biệt, giúp đỡ cho sự sinh trưởng của linh dược.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng gật đầu, lại cúi đầu nhìn xuống dưới, quét mắt.
Hắn có ‘đôi mắt Chân Thị’, muốn tìm kiếm các loại linh dược, ngược lại đơn giản hơn người bình thường rất nhiều.
Chốc lát sau hắn nhìn thấy vài tia sáng loá mắt, ngay lập tức lao xuống.
Trong nháy mắt, Vương Đằng đi đến chỗ lưng chừng núi, đá ở đây kỳ lạ lởm chởm, không có thực vật màu xanh nào.
Nhưng ở giữa kẻ hở của những tảng đá kia, lại có một gốc cây màu hơi vàng, linh vật cực kỳ giống với nham thạch ở xung quanh.
“Nham Hoàng Chi!” Ánh mắt Vương Đằng loé sáng, lập tức nhận ra nó, khẽ gật đầu: “Ngược lại là một gốc linh dược hệ thổ khá quý giá, hơn nữa nhìn hình dáng của nó, ít nhất có ba ngàn năm tuổi.”
“Nhãn lực này của ngươi thực sự không ai bằng được.”Viên Cổn Cổn thán phục nói.
“Đó là đương nhiên, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai.” Vương Đằng đắc ý nói.
“Nhưng xem như ngươi hái được cũng không có tác dụng, ngoại trừ nguyên liệu ngươi cần để luyện đan ra, những linh dược khác mà ngươi hái được đến lúc đó vẫn sẽ bị liên minh Phó Chức Nghiệp cầm đi.” Viên Cổm Cổn nói.
“Ta có cách cất giấu, không bị phát hiện.” Vương Đằng cười hề hề như tên trộm nói.
“Vô dụng thôi, tình hình của các ngươi hiện tại đều được phát sóng ra ngoài, ngươi hái được cái gì, người khác vô cùng rõ ràng.” Viên Cổn Cổn dội xuống một chậu nước lạnh.
“… cái gì?” Nụ cười trên mặt Vương Đằng cứng đờ, toàn thân đều không khoẻ, tại sao ngay cả hái thuốc cũng phải phát sóng chứ?
Vương Đằng sững sờ tại chỗ, nhìn Nham Hoàng Chi trước mặt, không biết nên đào hay không, cả mặt bắt đầu bối rối.
“Tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp đúng là tính toán hay lắm, đây là muốn chúng ta làm cu li hái thuốc miễn phí à.”
Một lúc sau, một giọng nói tràn đầy oán khí truyền ra từ trong miệng Vương Đằng.
“Thực ra không hầm hố như vậy, tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp sẽ không nhận không, cuối cùng sẽ thưởng cho các ngươi một số điểm tích lũy, coi như cống hiến, giá trị cống hiến giống như lúc các ngươi ở phân bộ vậy.” Viên Cổn Cổn nhịn cười, nói.
“Thưởng điểm tích lũy?” Vương Đằng sửng sốt, nói: “Điều này cũng là quy định văn minh sao?”
“Đúng, cho nên nếu ngươi đã gặp rồi, thì cứ hái đi.” Viên Cổn Cổn gật đầu nói.
“Được rồi, nếu đã có điểm tích lũy để lấy, vậy ta đành miễn cưỡng làm cu li một lần là được.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Ngoài ra còn có một điểm, nếu ngươi nhìn trúng một loại linh dược nào đó, cũng có thể dùng điểm tích lũy để mua của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, ngươi có quyền ưu tiên.” Viên Cổn Cổn nói.
“Nói như vậy, nếu ta tìm được Vân Tiên nhũ, thì cũng được ưu tiên mua sao?” Mắt Vương Đằng chợt sáng lên, hậm hực vừa nãy đã tan biến không ít.
“Đúng vậy.” Viên Cổn Cổn nói.
“Được đấy, được đấy, xem ra tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp vẫn khá là có tính người.” Vương Đằng gật đầu nói.
Đồng Nhã tặng hắn một phần thư tay luyện đan Chuẩn Đan Thánh, hắn coi như đã nợ đối phương một ân tình, cho nên hắn vẫn luôn tìm kiếm Vân Tiên nhũ này.