“Những tinh thú này nếu ngươi muốn mang đi, thì cũng cần trả điểm tích lũy.” Viên Cổn Cổn nhắc nhở.
“…” Vương Đằng hít sâu, trong miệng nhả ra một chữ: “Đệt!”
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể từ bỏ những nguyên liệu nấu ăn ngon này, trong mắt hắn, những lợn sữa trước mắt này chính là từng món ngon.
Cho nên hắn vung tay ra, thu hút mấy con lợn sữa qua, ném vào trong không gian cắn nuốt, đây là không gian duy nhất có thể tương thông, hơn nữa chỉ cần hắn không chủ động cắn nuốt, vật sống vẫn có thể ở bên sống ở bên trong một thời gian.
Không thể không thừa nhận, thủ đoạn của Vương Đằng thực sự quá nhiều, nếu là Linh trù sư bình thường, sợ là hoàn toàn không thể mang vật sống đi.
Còn về những lợn sữa đã chết kia, đương nhiên cũng không thể lãng phí thu lại hết tất cả.
Sau đó Vương Đằng lại nhìn lợn sữa đầu đàn dưới chân mình, sờ cằm, giơ tay ra vỗ lên cái mông mập mạp kia của nó, mắt lập tức lóe sáng.
“Thịt ngon!”
Con lợn sữa này quả nhiên càng ưu tú hơn lợn sữa khác, là nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời.
“Áu áu!” Lợn sữa như cảm nhận được ý đồ xấu của người nào đó, cả người run cầm cập, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đi này!” Vương Đằng không để ý nó, trực tiếp ném nó vào trong không gian cắn nuốt.
“Vương Đằng, đây là bản đồ địa hình của hành tinh Linh Thú, ngươi xem.” Viên Cổn Cổn mở một bản đồ lập thể ra, nói.
Vương Đằng nhìn một cái đã nắm lòng địa hình của hành tinh Linh Thú, lập tức chọn một phương hướng rồi bay nhanh về phía xa.
“Vương Đằng, Ngự Hương Hương muốn cộng hưởng vị trí với ngươi.” Viên Cổn Cổn nói.
“Vậy thì cộng hưởng đi, không biết thực lực con nhỏ kia thế nào, nếu đụng phải người khác ở hành tinh Linh Thú chắc sẽ có chút nguy hiểm.” Vương Đằng nói.
Đối với hợp tác của Nhạc Yên, Vương Đằng sẽ không cân nhắc có lợi ích hay không, nhưng đối với Ngự Hương Hương, thì hắn không có nhiều suy nghĩ như vậy. Con nhỏ kia là người đơn thuần, đồng thời cũng đã giúp đỡ hắn không ít, không cần thiết phải nghĩ nhiều như vậy.
…
Người ở bên ngoài quan tâm Vương Đằng, đồng thời cũng quan tâm thiêu kiêu khác.
Cuộc thi bắt đầu, từng thiên kiêu đền từ thế lực các nơi cuối cùng cũng bắt đầu bộc lộ tài năng, bọn họ thể hiện ra thiên phú và năng lực của riêng mình, như cá gặp nước trong ba tinh cầu lớn, khiến không ít người thán phục.
“Thiên kiêu của gia tộc hạch tâm đều rất lợi hại!”
“Đúng vậy, bọn họ đều hiểu vô cùng rõ về các loại linh dược, khoáng vật, tinh thú v.v, nhìn tốc độ của bọn họ đúng là giống như vào vườn hoa của nhà mình vậy.”
“Khủng bố như vậy, nếu là người bình thường, thì cũng phải tìm nửa ngày rồi.”
“Dù sao cũng chỉ có thời gian một tháng, thời gian tìm kiếm nguyên liệu nhất định không thể vượt qua nửa tháng, nếu không thời gian thi đấu sau đó chắc chắn không đủ dùng.”
…
Thời gian cứ từ từ trôi qua như vậy, chớp mắt đã là ba ngày, từng thiên tài được các người xem thi đấu hiểu rõ, sau đó nói chuyện thảo luận hăng say.
Hành tinh Dược Viên, trong một vùng rừng cây rậm rạp, một bóng người thân hình mảnh mai đi ở bên trong, dáng vẻ hơi thanh tú, toát ra vẻ nho nhã, người mặc một trường bào của chuyên gia nghề phụ, trông càng phong phanh và gầy yếu hơn.
Đi ở trong rừng cây tràn đầy nguy cơ đó, rất nhiều người xem thi đấu đều cảm thấy lo lắng thay hắn.
Nhưng thân phận của người này lại không đơn giản, trước ngực hắn rõ ràng đeo một huy hiệu Đan đạo, bên trên có chín ngôi sao màu vàng.
Rất rõ ràng, người này chính là một thiên tài Luyện đan sư cấp Tông sư đỉnh phong.
Đây là một thanh niên, trông tuổi tác không quá lớn, ánh mắt hắn hòa nhã, liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm tất cả linh dược.
Chưa được một lát, mắt của hắn đột nhiên sáng lên, ánh mắt lập tức dừng lại ở bên dưới một cây đại thụ.
Ở đó móc mấy cây linh thảo lấp lánh ánh sáng óng ánh màu ngọc lục bảo, nhẹ nhàng đong đưa trong gió nhẹ giống như có sinh mệnh vậy.
“Cỏ Thúy Huỳnh!”
Sắc mặt người thanh niên này hơi vui vẻ, nhìn xung quanh, rồi lập tức bước tới phía trước, trong tay xuất hiện một xẻng ngọc, hái hai linh thảo kia xuống một cách vẹn toàn.
Vèo!
Đúng lúc này, một cơn ác phong đột nhiên đánh úp tới từ bên phải của thanh niên.
Đang lúc rất nhiều người tưởng rằng thanh niên này không kịp né tránh, bóng dáng của hắn lại từ từ biến mất ngay tại chỗ.
Mà để lại ở chỗ cũ chỉ là một tàn ảnh thôi.
Ngay sau đó, bóng dáng của thanh niên kia đã xuất hiện ở chỗ cách mấy trăm mét, đồng thời chạy đi như điên với một tốc độ cực nhanh.
“Tốc… tốc độ nhanh quá!”
“Người kia chắc là thiên tài Đan Nguyên của gia tộc hạch tâm Đan đạo Đan gia nhỉ?”
“Đúng, chính là hắn, ta chú ý hắn những mấy ngày rồi.”
“Tốc độ của hắn rất nhanh, không giống một Luyện đan sư chút nào.”
“Ta thấy hình như hắn đã tìm được hơn bảy mươi loại linh dược rồi, giờ mới có ba ngày.”
“Khủng bố như vậy!”
“Một người ba ngày đã tìm được hơn bảy mươi loại linh dược, mắt của hắn lắp máy dò linh dược sao?”
“Đây đúng là khủng bố, thiên tài gia tộc Đan đạo khác của Lý gia Lý Tấn mới tìm được hơn ba mươi loại linh dược.”
“Còn có Mặc gia cũng là gia tộc hạch tâm Đan đạo, thiên tài Mặc gia Mặc Thừa đã tìm được hơn năm mươi loại, cùng không kém hơn quá nhiều.”
…
Người xem thi đấu ở bên ngoài đều nhìn ngây người rồi, rất nhiều người đều không ngờ một thanh niên trông gầy yếu lại có tốc độ bậc này, đúng là không thể tin nổi.
Trên chỗ ngồi của gia tộc hạch tâm Đan gia, sắc mặt của gia chủ Đan gia hơi vênh váo, Đan Nguyên là thiên tài xuất chúng nhất trong thế hệ này của Đan gia bọn họ, hắn kỳ vọng rất cao đối với Đan Nguyên.
Ở bên khác, sắc mặt của hai gia tộc hạch tâm lớn Mặc gia và Lý gia thì có hơi không tốt lắm, thiên tài của gia tộc bọn họ rõ ràng bị đè ép một bậc.
Nhất là Lý gia, thiên tài của gia tộc bọn họ Lý Tấn vậy mà mới tìm được hơn ba mươi loại linh dược, gần như chỉ bằng một nửa của Đan Nguyên, hiệu suất này khó coi quá rồi.