Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3233 - Chương 3233. Vương Đằng Thủ Đoạn! Thế Gia Dằn Vặt! Ma Gia Hối Hận! (6)

Chương 3233. Vương Đằng thủ đoạn! Thế gia dằn vặt! Ma gia hối hận! (6)
Chương 3233. Vương Đằng thủ đoạn! Thế gia dằn vặt! Ma gia hối hận! (6)

Hành tinh Linh Thú.

Dưới sự giết hại của Vương Đằng, bầy tinh thú lợn kia đã chết hơn nửa, tinh thú lợn còn lại cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.

Mặc dù bọn nó là lợn, nhưng cũng chưa ngốc tới mức không sợ chết.

Thấy từng đồng loại đều chết rồi, nếu bọn nó còn xông lên trước, vậy thì không phải ngốc mà là ngu dốt.

Áu!

Một tiếng gào rống vô cùng có sức xuyên thấu vang lên, tinh thú lợn còn lại ở xung quanh lập tức quay đầu chạy.

“Muốn chạy?” Khóe miệng Vương Đằng cong lên cười đểu, giống như rất nhàn nhã lững thững bước về phía trước, ánh mắt hắn khóa trên người một tinh thú ở phía sau cùng. “Là lợn đầu đàn vậy mà chỉ biết ở phía sau làm rùa rụt cổ, có cần phải sợ chết như vậy không hả?”

Lợn đầu đàn kia giống như cảm nhận được điều gì, lông tơ cả người dựng lên, kêu áu áu chạy như điên, bốn chân nhỏ ngắn kia đúng là giống như được lắp động cơ điện nhỏ vậy, làm tốc độ của nó nháy mắt tăng nhanh hơn rất nhiều lần.

“Ngươi chạy nổi không?”

Thế nhưng Vương Đằng chỉ lắc đầu, thân hình chợt lóe đã xuất hiện ngay trên không của con lợn đầu đàn kia, sau đó cơ thể rơi nhanh xuống giống như ngọn núi đồ sộ đột nhiên rơi xuống.

Uỳnh!

Lợn đầu đàn gào rống một tiếng, thân thể nháy mắt đã bị đè nằm bò xuống đất, bốn chân ngắn nhỏ tách ra, liều mạng giãy giụa đứng dậy.

“Thành thật chút cho ta!” Trong tay Vương Đằng xuất hiện một cục gạch, đập vào đầu của lợn đầu đàn.

Bụp!

Lốp bốp lốp bốp!

Thân thể to lớn kia của lợn đầu đàn bắt đầu run rẩy không tự chủ được, trên đầu đã xuất hiện một cục u to.

Mọi người: “…”

Đây là binh khí gì? Cục… cục gạch sao?

“Thành thật chưa hả?” Vương Đằng hờ hững hỏi.

“Áu áu!” Lợn thủ lĩnh nhát nhanh hơn ai cả, chỉ là bị Vương Đằng đập một gạch đã lập tức sợ hãi nằm bò xuống đất, không dám giãy giụa nữa.

“…” Cục gạch trong tay Vương Đằng giơ lên đã chuẩn bị đập cái thứ hai rồi, kết quả lại gặp phải một màn như vậy, hắn lập tức thấy đánh cũng không đúng, không đánh cũng không đúng, có cảm giác buồn bực không lên không xuống.

Mọi người: “…”

Con lợn này không phải là kẻ hèn nhát chứ, lại nghe lời như vậy.

Bùm!

Lốp bốp lốp bốp!

Cuối cùng Vương Đằng vẫn không nhịn được, lại đập gạch xuống, một chùm lôi đình bộc phát bao bọc lấy cả cơ thể của lợn đầu đàn, khiến cả người nó bắt đầu co giật không thể tự chủ.

“Áu!” Lợn đầu đàn lập tức phát ra tiếng kêu như giết lợn, âm thanh kia đúng là cực kỳ ấm ức.

Vương Đằng: ┑( ̄Д ̄)┍

Thoải mái rồi!

Mọi người: (???)

Tình hình trong hành tinh Linh Thú hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người thông qua chuyển tiếp.

Kinh hoàng, một thanh niên lại ra tay độc ác với một con lợn.

Đây là mất đạo đức, hay là nhân tính vặn vẹo?

Nhìn tình hình trong màn sáng, tất cả mọi người đều không khỏi hơi dở khóc dở cười.

Nếu là người tham gia thi đấu khác cùng lắm chỉ là đánh ngất tinh thú lợn này, hoặc là trực tiếp đánh chết, ai rảnh không có việc gì làm mà giày vò một con lớn chứ.

Bất thình lình, mọi người cảm thấy bản thân hình như có một hiểu biết về Vương Đằng này.

Lòng nham hiểm!

Tay càng hiểm hơn!

Tinh thú lợn kia rõ ràng đã nhận thua rồi, kết quả vẫn bị đập một cái.

Đây là điều người bình thường có thể làm ra sao?

Nhìn lực Lôi Đình tỏa ra trên người con lợn đầu đàn kia và cơ thể không ngừng co giật kia của nó, lại nghe tiếng kêu như giết lợn kia của nó, không cần nghĩ cũng biết nó đang phải chịu sự hành hạ đáng sợ thế nào.

Thảm quá rồi!

Rất nhiều người không nhịn được đặt ánh mắt trên cục gạch trong tay của Vương Đằng.

Trông bình thường không có gì lạ, không ngờ lại khủng bố như vậy.

Hai gia chủ Thế Lũng và Ma Lâu nhìn mà cơ thịt trên mặt cứ co giật mãi, đối phó với một con lợn đã như vậy, đối phó với bọn họ sẽ thế nào chứ.

Có thể hình dung được!

Trên đài cao, sắc mặt đám người nguyên lão Đan Trần có hơi kỳ quái, không khỏi lắc đầu.

Thằng nhóc này đúng là hơi nghịch ngợm!

Hành tinh Linh Thú.

Vương Đằng cuối cùng cũng không ra tay độc ác nữa, thản nhiên cất cục gạch đi.

Thứ này là hắn đặc biệt chuẩn bị cho hai anh em Thế Kinh, nếu không thì nên là ở chỗ bản thể kia.

Lúc này hắn nhìn về phía lợn đầu đàn ở dưới chân, bắt đầu đánh giá tỉ mỉ, trên người nó quả nhiên có một loại mùi hương kỳ lạ.

Nói thật, có hơi giống… mùi sữa!

Sắc mặt Vương Đằng hơi kỳ quái, lợn này lại còn có mùi sữa?

Hắn không nhịn được cử động mũi, lại ngửi thật kỹ, đúng vậy, quả nhiên là mùi sữa.

Đây mẹ nó vô lý rồi!

“Đợi đã, mình nhớ hình như có một loại lợn gọi là lợn sữa, nghe nói trên người có thể tỏa ra mùi hương sữa, chất lượng thịt thơm ngon, còn có mùi thơm, là một loại nguyên liệu nấu ăn vô cùng đặc biệt. Không lẽ chính là những con lợn trước mắt này sao?” Vương Đằng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn con lợn trước mặt, lặng lẽ lẩm bẩm.

“Chắc là vậy, vừa nãy ta có kiểm tra đặc trưng vô cùng phù hợp.” Lúc này Viên Cổn Cổn cũng phụ họa nói.

“Hành tinh Linh Thú này đúng là có tài nguyên, vừa vào đã gặp được loại nguyên liệu nấu ăn đặc biệt này. Chao ôi… lãng phí rồi.” Vương Đằng vừa cảm thán một câu đã lập tức phản ứng lại, nhìn lợn sữa bị hắn đánh chết ở xung quanh, khuôn mặt thương tiếc.

Lợn sữa đã chết chắc chắn không ngon bằng sống.

Cho dù hắn có thể dùng hàn băng bảo quản lại, không để chất lượng thịt của lợn sữa mất đi chút nào, nhưng nếu là sống, thì có một số đặc tính vẫn sẽ giữ lại được, nói cho cùng vẫn là sẽ có chút khác biệt nhỏ.

Đây là điều không thể thay đổi.

Nhất là đối với Linh trù sư cấp bậc cao, những khác biệt nhỏ này trước giờ đều vô cùng chí mạng.

“Cũng may vẫn còn không ít con chưa giết.” Vương Đằng lập tức nhìn về phía lợn sữa ở xung quanh, thấy hơi may mắn.

Hắn đã trấn áp lợn đầu đàn, lợn sữa khác tất cả đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, từng con trốn ở trong góc run lẩy bẩy, muốn bao nhiêu hèn nhát có bấy nhiêu hèn nhát.

Hết chương 3233.
Bình Luận (0)
Comment