“Còn về mạch khoáng, mình đã phân tích ra được mấy chỗ thông qua địa hình, mấy chỗ đó rất có thể tồn tại mạch khoáng lớn nhất trên tinh cầu này. Nếu có thể xác định thêm một bước, thì mình muốn thắng người khác chắc không tính là khó nhỉ.”
Từng suy nghĩ lóe qua trong đầu của Vương Đằng, khiến ánh sáng trong mắt hắn không ngừng lấp lánh, hắn vừa bay nhanh, ánh mắt vừa liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm chỗ tồn tại mạch khoáng.
“Ế!”
Bỗng nhiên, một tiếng ế vang lên từ trong miệng của hắn.
Ngay vị trí bên trái ở phía trước hắn lúc này hiện ra từng ngọn núi cao trên đường chân trời, từ chỗ này nhìn qua vẫn chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ, rõ ràng vẫn còn một khoảng khác không ngắn.
“Qua đó xem sao!” Ánh sáng trong mắt Vương Đằng chợt lóe, lập tức tăng nhanh tốc độ, bay nhanh về phía vùng núi cao kia.
Đến gần, Vương Đằng có thể thấy núi cao mọc thành một vùng kia lại nối liền thành một dãy núi, không phải mấy ngọn núi đơn lẻ.
“Nói này…”
Vương Đằng chậm rãi dừng thân hình, chắp tay đứng trên không, nhìn dãy núi ở bên dưới, trong đầu điên cuồng tuôn ra kiến thức và kinh nghiệm liên quan tới đạo tầm quặng.
“Không đủ! Thấp quá rồi!”
Ánh sáng trong mắt Vương Đằng không ngừng lập lòe, dãy núi này mang lại một cảm giác vô cùng đặc biệt cho hắn, nhưng bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn.
Ngay sau đó, thân hình của hắn không ngừng nâng cao, biến thành một lưu quang bay ngược lên chỗ cao hơn.
Muốn thâu tóm cả dãy núi này vào trong mắt, hắn nhất định phải quan sát từ chỗ cao hơn.
…
“Ế, có phải Vương Đằng đã phát hiện ra cái gì rồi không?”
“Hình như hắn định dò xét toàn diện của dãy núi này, đây là thủ đoạn của Tầm quặng sư, không lẽ hắn phát hiện mạch khoáng rồi?”
“Không phải chứ, nhanh như vậy đã phát hiện mạch khoáng rồi à?”
“Người khác còn đều đang tìm kiếm, lẽ nào hắn lại là người đầu tiên tìm thấy mạch khoáng sao?”
…
Người xem thi đấu ở bên ngoài lập tức kinh ngạc thảo luận.
Lúc này, trong lòng gia chủ của các gia tộc hạch tâm tầm quặng Tang Tắc, Thai Hòe, Phong Hóa v.v đều khẽ động, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, ánh mắt hơi híp lại, nhìn vào trong màn sáng.
Không biết sao màn sáng kia chỉ có thể chiếu ra một phần tình hình, chứ hoàn toàn không thể để người ngoài nhìn thấy toàn cảnh.
Hơn nữa bọn họ ở bên ngoài hoàn toàn không thể đích thân cảm nhận được dao động của khí trường và nguyên lực bên trong.
Cho nên, dưới tình huống có hạn như vậy, dù là tồn tại cấp Thánh của đạo tầm quặng cũng rất khó phán đoán ra tin tức có tác dụng.
Vương Đằng càng bay càng cao, ít nhất đã đạt đến độ cao mấy chục nghìn mét, sau đó lại bay nhanh quanh dãy núi trước mắt này.
Dần dần, một đường viền to lớn xuất hiện trong đôi mắt của hắn.
Trong phút chốc, dãy núi trước mặt ở trong mắt của hắn giống như đã biến thành một Cự Mãng kéo dài mấy trăm nghìn dặm, nguyên lực hệ Thổ như có như không bao phủ trên không của dãy núi, tạo thành một loại vùng từ trường vô cùng kỳ lạ.
?!
Lập tức giống như có một tiếng rống đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên trong đầu của hắn.
Tiếng rống này người ngoài không thể nghe thấy.
Mặt Vương Đằng không sợ hãi ngược lại là vui mừng, quả nhiên là mạch khoáng.
Trường vực đó là trạng thái và uy thế do một thể ngưng lại tạo ra, nếu nhìn từ khu vực đơn lẻ, thì hoàn toàn không thể phát hiện. Nhưng sau khi hắn nhìn bao quát cả dãy núi vào trong mắt, mạch khoáng này cứ như đã sống lại, giống Cự Mãng chân chính vậy.
Nhưng “Cự Mãng” này lại không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, nếu Tầm quặng sư bình thường không đủ trình độ, thì hoàn toàn không thể nhìn ra sự tồn tại của nó.
Trong mắt bọn họ, đây có lẽ chính là một dãy núi bình thường thôi.
“Để ta xem vị trí trung tâm của mạch khoáng này nào.”
Vương Đằng bay đến chỗ đôi mắt của “Cự Mãng”, rất nhanh đã đến trên không của đôi mắt “Cự Mãng”.
“Chắc chính là nơi này rồi.”
Thân hình hắn chìm xuống, muốn đáp xuống bên dưới.
Nhưng đúng ngay lúc này, thân hình của hắn lại tạm dừng tại chỗ, ánh mắt bình thản quay đầu nhìn về một bên khác.
Một bóng người đang bay nhanh từ phía xa đến, đối phương hình như cũng đã nhìn thấy Vương Đằng, ánh mắt lướt qua chỗ ngực của Vương Đằng, hơi lóe lên rồi hạ người xuống, ôm quyền hỏi: “Các hạ là Luyện tạo sư sao?”
“Đúng vậy.” Vương Đằng gật đầu.
“Tại hạ là một Tầm quặng sự, mục đích của chúng ta chắc không hề xung đột.” Người kia là một người đàn ông trung niên, hắn mỉm cười nói.
“Cũng đúng.” Vương Đằng đột nhiên mỉm cười, cười vô cùng ôn hòa. “Ngươi tìm của ngươi, ta tìm của ta, chúng ta không quấy rầy lẫn nhau.”
“Vừa đúng ý ta.” Người đàn ông trung niên kia gật đầu nói.
“Xin mời!” Vương Đằng ôm quyền nói.
Người đàn ông trung niên đáp một lễ, rồi không còn để ý Vương Đằng nữa, hắn bắt đầu quan sát xung quanh. Chỉ là nếu quan sát tỉ mỉ, thì sẽ phát hiện ánh mắt của hắn luôn thi thoảng lại liếc về phía Vương Đằng, rõ ràng là đang đề phòng hắn.
Vương Đằng cũng không quan tâm, chỉ ở bên cạnh xem, giống như xem kịch vậy!
…
“Sao ta cảm thấy hình như Vương Đằng cười hơi kỳ dị?”
“Rõ ràng là Tầm quặng sư, lại giả vờ là Luyện tạo sư, tên này không phải muốn gây sự chứ.”
“Cũng không biết hắn đã phát hiện ra cái gì chưa, trông hắn hình như không lo đối phương sẽ nhanh chân đến trước chút nào.”
Mọi người nhìn tình hình trong màn sáng, đều hơi nghi ngờ, không ai có thể đoán được rốt cuộc Vương Đằng chuẩn bị làm cái gì.
Trên chỗ ngồi của đế quốc Đại Càn, đám người Tông sư Hoa Viễn đều bắt đầu có vẻ mặt kỳ quái, theo sự hiểu biết của bọn họ đối với Vương Đằng…
“Sao cảm giác Tông sư Vương Đằng muốn gây sự?” Tông sư Alfred nhỏ giọng hỏi.
“Đồng cảm!” Tông sư Hoa Viễn gật đầu, đáp.
Người khác cũng nhao nhao gật đầu, rõ ràng có cùng cảm giác với bọn họ.
Cảnh tượng này quá kỳ dị rồi!
Vương Đằng sẽ dễ dàng bỏ qua cho Tầm quặng sư kia, đánh chết bọn họ cũng không tin.
…